“Bình tĩnh, làm sao em bình tĩnh được!” Trình Xuân Nha đẩy Trình Trí Tuấn ra, gào lên trong đau khổ, “Trinh tiết quan trọng nhất của một cô gái đã không còn, vậy mà những người thân ruột thịt của em, không những không nghĩ cách đòi lại công bằng cho em, mà còn mở miệng ra là mắng em vô liêm sỉ!”
“Anh bảo em làm sao bình tĩnh được!” Nói rồi, Trình Xuân Nha ngồi xổm xuống, vẻ mặt vô cùng bất lực, “Từ nhỏ đến lớn, em chỉ là một người thừa thãi trong cái nhà này.”
“Tôi biết mọi người không thích tôi, ngay cả hồi nhỏ thành tích học tập của tôi cao Trình Điềm Tuyết một lần, làm con bé khóc, các người đều đến trách mắng tôi, nói tôi không nên làm Trình Điềm Tuyết buồn.”
“Được thôi, vì các người đều không muốn tôi học giỏi hơn Trình Điềm Tuyết, vậy thì tôi cố tình học kém là được chứ gì!”
“Nhưng tôi không ngờ, các người vẫn không hài lòng, nói tôi làm mất mặt các người. Rốt cuộc tôi phải làm thế nào các người mới hài lòng? Nếu thực sự thấy tôi chướng mắt đến vậy, vậy thì tại sao không để tôi ở lại quê luôn đi, tại sao còn phải đón tôi về?”
“Mày... mày đang trách chúng ta sao?” Mẹ Trình ôm ngực, vô cùng đau đớn.
“Chị, chị đừng chọc giận mẹ nữa!” Trình Điềm Tuyết đỡ mẹ, vẻ mặt đau khổ nhìn Trình Xuân Nha nói, “Trong lòng chị có gì bất mãn, có thể trút hết lên người em, xin chị đừng trút giận lên cha mẹ và các anh.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play