Bị Trần Vân Lan đẩy một cái, Trình Xuân Tường ngồi bệt xuống đất.
“Tri thức… Trần… Trần … xin… xin lỗi… tôi không phải… cố… cố ý đâu.” Trình Xuân Tường giọng nói ấp úng lắp bắp.
Đồng thời trong lòng còn đặc biệt lo lắng, đặc biệt căng thẳng.
Chỉ sợ Trần Vân Lan tức giận.
Trần Vân Lan hít sâu mấy hơi, ổn định lại tâm trạng, mới nhỏ tiếng mở miệng nói: “Anh không cần xin lỗi tôi, thật ra vừa nãy cũng là lỗi của tôi, nếu không phải tôi tựa vào anh gần như vậy, cũng sẽ không xảy ra…”
Trần Vân Lan ngượng ngùng cúi đầu, liền không nói tiếp được nữa.
May mà là buổi tối, không bị người khác nhìn thấy, bằng không cô ấy còn biết làm người thế nào đây!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play