Bấy giờ, dân chúng kinh thành đã có thói quen đánh răng. Bàn chải được làm từ xương, cắm lông heo rừng, dính chút bột đánh răng Tô thị màu vàng nhạt. Ngoài ra, việc vệ sinh răng miệng cũng chẳng khác gì đời sau.
Lan Nhứ ngậm bàn chải, nhìn Tuất Đình hành động ra dáng ra hình, nàng lẩm bẩm: "Đúng rồi, đúng rồi, cứ như vậy." Nàng khẽ khép hờ hai mắt, tiếp tục chầm chậm đánh răng. Trộm nhắm mắt một chút khi đánh răng chính là truyền thống mỹ đức của kẻ lười biếng.
Thế nhưng, tiếng "phụt choẹt phụt choẹt" đánh răng của thiếu niên bên cạnh càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn, rồi đột ngột đạt đến giới hạn, "Bang" một tiếng.
Lan Nhứ giật mình nhảy dựng, nhìn thấy hắn cầm đoạn cán xương bị gãy, khẽ nhíu mày. Sau đó, hắn đưa tay móc đầu bàn chải ra khỏi miệng. Lông bàn chải cũng đã xù tung hết cả.
Tuất Đình ngây ngô: "Hỏng rồi."
Chút buồn ngủ còn sót lại của nàng tan biến sạch, bật cười: "Chàng khỏe quá đấy, tốc độ cũng nhanh quá. Không làm hỏng cả hàm răng của mình đấy chứ?"
Tuất Đình chắc nịch: "Không hỏng." Hàm răng sắc bén là một trong những công cụ quan trọng nhất để sinh tồn nơi hoang dã. Những con sói gãy răng khi đi săn đều không có kết cục tốt đẹp. Răng hắn rất khỏe mạnh, sẽ không để nàng chết đói đâu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play