Phương Bân bỗng nhiên quay người đi, đưa tay lên lau khóe mắt.
Địch Mông và Thẩm Huy bừng tỉnh.
Thì ra là vậy!
Giọng Thích Tuyền chậm rãi: “Bà Nguyễn, bà rất nhớ cô bé sao?”
“Nhớ! Sao có thể không nhớ! Con bé là con gái của tôi, nó đáng yêu lắm, như một mặt trời nhỏ vậy. Cho dù mỗi ngày tôi có đi làm vất vả đến đâu, chỉ cần trở về nhà nhìn thấy nụ cười của con bé là tôi lại tràn đầy năng lượng. Tôi thường nghĩ, chờ con bé lớn hơn một chút, tôi sẽ đưa con bé đi nhà trẻ, mặc những chiếc váy, đeo cặp sách xinh đẹp, vui vẻ trải qua tuổi thơ, rồi sau đó...”
Nói đến đây, bà ấy đã khóc không thành tiếng.
Ông Phương nhíu mày, nắm chặt tay.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT