Đợi đến khi người nhà họ Thẩm cuối cùng cũng có thể ngồi xuống dùng bữa trong yên ổn — được rồi, thật ra chỉ có lão gia nhà họ Thẩm, Thẩm Lý và Văn Thời Tụng ngồi ăn cơm — thì Tiểu cô cô Thẩm Tuyết Kim và vị hôn phu của nàng vẫn đang quỳ gối trước bài vị đặt ở góc tây nam đại sảnh để kiểm điểm.
Đó là bài vị của tổ mẫu Thẩm Lý. Từ sau khi lão phu nhân qua đời, lão gia nhà họ Thẩm dường như ngày càng ưa thích trò chuyện cùng bà. Để tiện bề tâm sự, ông đã cho đặt những bài vị gỗ lim thượng hạng ở nhiều nơi: từ từ đường, phòng ngủ, thư phòng, tiểu Phật đường mà sinh thời lão phu nhân ngày nào cũng lui tới, cho đến cả đại sảnh tiền viện — tất cả đều có bài vị của bà, để ông có thể trò chuyện cùng cố nhân bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu.
Hôm nay thì kể với lão bà rằng thời tiết vùng Ung Kỳ thật dễ chịu, ngày mai lại méc chuyện con cháu bất hiếu, nói rằng: “Ta sắp bị con trai với con gái của bà chọc tức chết rồi đây này.” Đến ngày kia thì cảm khái: “Quả nhiên ánh mắt bà chuẩn lắm, con dâu cả của chúng ta đúng là lợi hại vô cùng.”
Thẩm Tuyết Kim từng nghiêm mặt phản đối cách làm này của phụ thân:
“Nếu cha thật sự cho rằng bài vị chính là mẹ, vậy cha bày ra nhiều bài vị như thế, có còn coi trọng mẹ không?”
Thế nhưng lão gia nhà họ Thẩm lại phản bác một cách đầy lý lẽ:
“Ta có nói bài vị chính là mẹ ngươi à? Bài vị chẳng qua chỉ là vật trung gian giúp ta liên hệ với bà ấy thôi, hiểu không? Cũng như thư tín ấy, hay cái gọi là phù truyền âm trong mấy cuốn thoại bản nhảm nhí mà ngươi hay đọc ấy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT