Xe ngựa của Thái tử đến nơi thì không dừng lại ngay.
Bởi vì Tông Chính Tự ở Ung Kỳ — cơ quan tổng quản toàn bộ tông thất hoàng tộc — có diện tích khá rộng, chính xác là rất rộng, cực kỳ khí phái. Nhưng cũng chính vì vậy, nếu muốn từ cổng chính của Tông Chính Tự đi bộ đến Tông Nhân Tháp nằm sâu trong khu nội viện… thì phải đi một đoạn rất rất rất dài.
Dựa theo sự hiểu biết của Văn Thời Tụng về cái thể chất yếu ớt “đi ba bước là giơ tay đòi bế” hồi nhỏ của Thẩm Lý, thì việc hắn có muốn đi bộ từ cổng chính đến Tông Nhân Tháp hay không là một chuyện, còn có đi nổi hay không lại là chuyện khác.
Văn Thời Tụng vừa xem tấu chương vừa lơ đãng nghĩ: Dù sao nếu Thẩm Lý có đi mệt cũng đừng hòng y bế.
— Đó là giới hạn cuối cùng của y!
Mà giữa đường muốn đổi sang kiệu nhỏ cũng phiền phức, vừa rườm rà lại vừa lạnh.
Thế nên đoàn xe long trọng của Thái tử dứt khoát chọn đi lối sau của Tông Chính Tự — cổng dành riêng cho xe ngựa có thể đi thẳng vào nội viện, thuận lợi thông suốt, cứ thế chạy một mạch đến tận trước Tông Nhân Tháp.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT