Chương 2 – Ngày thứ hai nhập chủ Đông cung

Đại Khải, Vĩnh Kỳ.

Tháng Giêng năm Thái Hòa thứ năm, mưa xuân lất phất, nước sông dâng trắng, núi xa xanh biếc như khói.*

Trên lầu góc nguy nga của cổng Thành Thiên Môn, mây đen che kín bầu trời. Trong màn mưa nhỏ, lính canh gác gõ lên chiếc chuông đồng lâu đời, tiếng chuông trầm vang như từng lớp sóng lúa lan ra. Âm thanh truyền dọc theo các trạm trống bên đường, theo đúng quy định ba nghìn tiếng mỗi ngày, nhanh chóng lan khắp kinh thành từ đại lộ Chu Tước đến từng con ngõ nhỏ.

Cổng Thiên cung lần lượt mở ra—từ cổng các phường, đến cổng thành uy nghiêm của hoàng thành, rồi đến cổng cung điện với mái ngói vàng rường son rực rỡ…

Cung nữ THương vừa mới khỏi bệnh nặng, mấy hôm trước mới từ khu bệnh nhân trở lại Đông cung làm việc, tiếp tục nhiệm vụ chăm sóc “Thường Tướng quân” của Thái tử.

“Thường Tướng quân” chính là một con gấu trúc—hay còn gọi là thú ăn sắt—mà Tiết độ sứ xứ Kiếm Nam tiến cống khi vào kinh mùa thu năm nay. Lông đen trắng xen kẽ, thân hình như gấu mà không phải gấu, nghe nói dọc đường về kinh đã gây nên một trận náo động, khiến vô số dân chúng chen nhau ra khỏi thành để tận mắt ngắm nhìn.

Lần này Kiếm Nam dâng lên tổng cộng mười con, riêng Thái tử được ban hai con. Một con đặt tên là Thường Tướng quân, một con là Thắng Tướng quân. Cả hai đều được nuôi trong Ngự Thú Viên phía sau Đông cung, cách không xa chuồng ngựa và võ trường.

Hôm nay trời mưa, hai “Tướng quân” không thích ra ngoài, nên đám cung nhân trông coi Ngự Thú Viên cũng được rảnh rỗi đôi chút, tụ tập dưới hành lang tránh mưa, tiện thể tám chuyện giết thời gian.

Người thì bảo: “Vị Vương mỹ nhân mà ai cũng nghĩ là bệnh nặng kia, thật ra là mang long thai rồi đấy! Không hiểu sao trước đó lại giấu kỹ như thế.”

Người khác lại nói: “Trong mười sáu vệ quân phía Nam có một Kim Ngô vệ vừa mới thức tỉnh được huyết mạch trước mặt bao người, lập tức được thăng chức ngay trong ngày luôn cơ!”

Nhưng điều khiến mọi người bàn tán xôn xao nhất vẫn là Nữ tướng quân Thẩm Thanh Khởi – người vừa lập liên tiếp mấy chiến công vang dội ở Bắc cương. Mà vị nữ tướng ấy, chính là chị họ của Thái tử phi hiện tại.

Nhà họ Thẩm, lão thái gia cả đời vào sinh ra tử, công trạng hiển hách. Dù đời con cháu có phần sa sút, nhưng đời thứ ba lại phất lên mạnh mẽ, không chỉ xuất hiện một nữ tướng như chiến thần sống khiến man tộc thua chạy liên tiếp, mà cả đứa cháu út cũng gả cho đương kim Thái tử, trở thành Thái tử phi cao quý…

THương ngồi bên cạnh máng ăn bằng gỗ óc chó, vừa nghiêm túc gọt táo và pha sữa mật ong cho Thường tướng quân, vừa nghe đám người xung quanh ríu rít bàn tán mà lòng cũng xốn xang. Không biết chừng, khi Thẩm Tướng quân  đánh bại đám Man tộc, khải hoàn hồi triều rồi đến Đông cung thăm Thái tử phi, liệu nàng có may mắn được chiêm ngưỡng dung nhan “thần tiên” của người ấy không?

“Có thể đó.”

Một giọng nói bất ngờ xen vào.

Giọng nói ấy rất hay—tựa như ngọc va vào nhau, lại như tiếng bạc vỡ lách tách—rất đặc biệt.

THương không học hành nhiều, không biết diễn đạt thế nào, chỉ cảm thấy âm thanh đó dường như ẩn chứa một thứ khí chất quý phái vô hình, kiểu cao quý mà người như nàng không bao giờ với tới được.

Chưa kịp quay đầu tìm xem ai vừa nói, đã có một lão thái giám lên tiếng truy hỏi:

“Ngươi làm sao biết là có thể?”

Một cung nữ khác – nổi tiếng thích tranh phần, giành lời – lập tức tiếp lời:

“Ta cũng thấy là có thể! Ta có người quen làm ở điện Trường Thu, nói Thái tử phi điện hạ đối xử với người dưới rất hoà nhã.”

“Hả?”

Lão thái giám rõ ràng có ý kiến khác, giọng the thé cũng cao vút lên theo:

“Người quen đó chắc mù rồi? Thái tử phi hoà nhã? Ngài ấy trước kia mới…”

Câu sau “trước kia mới…” rốt cuộc là chuyện gì, Thất Hương không kịp nghe được.

Bởi vì ngay giây tiếp theo, lão thái giám đã đối mặt với ánh mắt “ngươi dám nói thật à?” từ bốn phía, liền “chát” một tiếng, tự tát thẳng vào miệng mình, dứt khoát câm như hến, không hé thêm nửa lời.

Bởi lẽ trong hai năm nay, việc mà bệ hạ ghét nhất chính là kẻ nào dám bàn tán chủ tử sau lưng.

Gió đông lạnh buốt luồn qua hành lang bốn phía , bầu không khí bỗng trở nên xấu hổ khó xử.

Đám cung nhân đang túm tụm tám chuyện cũng dần tản đi, mỗi người trở lại góc của mình như ban đầu, chia nhóm nhỏ lẻ tẻ.

Chỉ có người vừa phát ra giọng nói dễ nghe kia, vẫn như không có chuyện gì, tự nhiên chuyển đề tài, hoặc vốn dĩ câu chuyện này mới là điều y muốn hỏi ngay từ đầu.

Y nghiêng người lại gần, hỏi với vẻ rất lễ phép:

“Tỷ tỷ , tỷ đang chuẩn bị bữa sáng cho thú ăn sắt à? Khi nào thì tỷ mang cho chúng ăn vậy?”

Người đó thật ra vẫn luôn đứng rất gần Thất Hương, gần đến mức tưởng như ngay bên cạnh. Đôi mắt đen trắng rõ ràng lấp lánh tò mò, chăm chú nhìn nàng gọt táo, pha sữa mật, cứ như đây là chuyện gì đó mới mẻ và thú vị vô cùng.

THương chỉ thấy… người này đẹp đến sững sờ.

Vì đó thực sự là một thiếu niên vô cùng tuấn tú—đang ở độ tuổi hoa mộng, da trắng như ngọc, mắt đen láy như mực , vóc dáng cao dong dỏng, chỉ đứng yên thôi cũng đã tựa như một bức họa có thể treo ngay lên tường.

Chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, là chẳng thể nào dời ánh mắt đi nổi.

Y mặc áo cung màu lam xám, kiểu dáng phổ biến nhất trong cung, không đeo vàng cũng chẳng đeo ngọc, thứ duy nhất có thể gọi là “đáng nói” chính là sự sạch sẽ, thanh nhã.

Nhưng không hiểu sao, thiếu niên ấy lại có thể biến bộ đồng phục ấy thành áo gấm lông chồn giống như tự nhiên như thể sinh ra đã là thế—giống như giọng nói của y vậy, tự mang khí chất cao quý, như sinh ra để được người đời nâng niu, sống một cuộc đời xa hoa chẳng vướng bụi trần.

Nói đơn giản: hoàn toàn không giống nội giám trong cung, mà giống như công tử nhà quyền quý nào đó trốn ra chơi thì đúng hơn.

Phải một lúc sau, THương mới kịp sực nhớ ra là mình đang… ngạc nhiên.

Không phải vì thiếu niên quan tâm đến thú ăn sắt—với sinh vật hiếm lạ như vậy, tò mò là chuyện bình thường.

Trước kia, lúc còn làm ở chuồng ngựa Phi Long trong doanh Lục Hiền, nàng từng hầu hạ cả tuấn mã Hãn Huyết, sau lại theo hai vị “Tướng quân” chuyển vào Đông cung, chuyện có người hỏi han mấy giống quý hiếm thế này, nàng cũng gặp nhiều rồi.

Cái khiến nàng bất ngờ chính là… thiếu niên ấy vẫn luôn đứng gần mình như vậy, vậy mà nàng hoàn toàn không hề nhận ra.

Người đẹp như thế, sao nàng lại không phát hiện ra sớm chứ? Lạ quá rồi.

Không đợi THương suy nghĩ kỹ, thiếu niên kia đã lại hỏi tiếp, giọng vừa mềm vừa lễ phép:

“Ta có thể cùng đi xem thú ăn sắt với tỷ được không?”

Đôi mắt trong veo ấy như đang viết chữ “làm ơn” lên gương mặt—ánh mắt lấp lánh như sương sớm được nắng mai chiếu sáng, long lanh không tả xiết.

Chỉ cần nhìn là biết, y thực sự rất, rất muốn chạm vào gấu trúc rồi.

Chỉ là…

Thú ăn sắt không phải loại gia súc bình thường, cũng chẳng hiền lành như vẻ ngoài mũm mĩm dễ thương. Nó vừa khỏe vừa nặng, lại có không ít lời đồn từng làm người bị thương.

Hai con mà Thái tử nuôi lại càng đặc biệt—không biết có phải chủ nào thú nấy không, mà Thường Tướng quân và Thắng Tướng quân đều mang tính cách cực kỳ bướng bỉnh, chẳng dễ chiều gì.

Ngay cả Bình vương điện hạ – người rất thích bế mèo dắt chó – cũng từng bị chúng rượt cho chạy cong đuôi, suýt nữa còn bị vồ trúng.

“Ta không phải người đáng ngờ đâu, ta tên là Thẩm Lý.” – thiếu niên chủ động xưng tên, nét mặt trắng hồng hiện đầy vẻ chân thành, không có chút dối trá hay giả vờ, chỉ có một khao khát mãnh liệt muốn tận mắt nhìn thấy gấu trúc ở khoảng cách gần.

THương thầm nghĩ: À… ra là người bên Thái tử phi điện hạ.

Đa phần là tâm phúc mới có thời gian rảnh đến vậy.

Nhưng dù là Thẩm “ngươi ” hay Thẩm “ta”, thậm chí có là ông trời đi nữa, thì với giống thú ăn sắt này…nó muốn cắn là cắn.

“Ta biết gấu trúc thật ra khá dữ đấy, dù gì cũng là gấu chứ không phải mèo.”

“Gấu trúc là cái gì? Ý ngài là… thú ăn sắt ấy à?”

Thất Hương vừa nói vừa nghĩ tới thân hình to như con voi con của Thường tướng quân, lại thêm cái tính cứ như mèo hoang đòi ăn mãi không thôi, nghĩ đến đây không nhịn được bật cười.

Công nhận, cái tên kia nghe lạ lùng thật, nhưng mà cũng đúng là rất hợp.

Ngay lúc đó, một nội giám thân quen với Thất Hương đột nhiên đội mưa chạy ào tới.

Trên người y khoác một chiếc áo tơi màu nâu đất, nước mưa chảy thành dòng. Vừa đặt chân lên bậc thềm, y đã vội cởi dây buộc cổ áo, nhưng luồng gió lạnh ẩm ướt vẫn theo y ùa vào hành lang.

Người này tên là Tam Muội, nổi tiếng là kiểu người… nói chuyện với ai cũng bắt sóng được, dù là mèo hay chó. Vừa bước tới, miệng y đã bắn liên thanh như súng máy:

“Ngươi tuyệt đối không đoán được ta vừa gặp chuyện gì đâu! Không đúng, để ta kể cho ngươi nghe tin tức quan trọng trước đã… À không, thôi, để ta kể từ đầu chuyện ta gặp hôm nay đã!”

Tam Muội nói lộn xộn vô cùng, mà cũng kích động thật sự.

Đến mức nói năng lắp bắp, rối như tơ vò.

Vốn dĩ sáng nay y cảm thấy mình xui xẻo vô cùng — chẳng hiểu sao lại bị phân đi mở cổng góc vào sớm.

Mà mở cổng là chuyện lớn trong cung, phải làm đủ ba bước:

Mở khóa ở cổng mái cong, rồi nhấc hết chín then cửa, cuối cùng còn phải kéo cả bậc cửa nặng nề bên dưới ra.

Một chuỗi việc nặng nhọc, rắc rối thế này thì bình thường sẽ không giao cho những ai nhỏ người yếu sức.

Mà Tam Muội thì trời sinh ốm nhom như con khỉ, gầy đến mức cứ như khối băng lơ lửng giữa đỉnh núi Ngọc. Vừa nhìn là biết không hợp tiêu chuẩn rồi.


Thế nhưng, đã đến lượt y làm thì phải làm cho ra hồn.

Tam Muội sợ lỡ giờ, từ canh ba đã tới trạm gác bên cổng góc đứng chờ, chết rét đứng lì tới tận canh năm ba khắc, chờ đến khi trời hửng, trống hiệu rền vang mới bắt đầu mở cổng.

Chỉ là… y không biết có phải mình hoa mắt hay không, khi trời còn chưa sáng, bên ngoài cổng đã có tiếng sột soạt, nghe rất kỳ lạ.

Thất Hương giật mình. Trong cung xưa nay nhiều chuyện kỳ quái, đồn thổi có ma có quỷ, thật sự khiến người ta khó mà không sợ.

Chỉ có tiểu lang quân Thẩm Lý bên cạnh, vẫn đang cố thuyết phục THương, lúc này lại nói trúng tim đen:

“Ai mà dám đứng chình ình ở cửa Đông cung lúc sáng sớm, không có thông báo trước hả?”

Tam Muội như bắt được tri kỷ, gật đầu lia lịa:

Đúng thế, có người dám đấy.

Không phải là cao nhân, thì cũng là có chỗ dựa cực lớn.

Một đoàn cung nhân từ Bắc Nội đến, gồm cả nội giám lẫn cung nữ, tất cả đều mặc áo cổ tròn tay hẹp, dáng vẻ nghiêm cẩn—chuẩn cung quy không sai một ly.

Người che ô, kẻ xách đèn. Quan trọng nhất là người dẫn đầu—một tổng quản thái giám—tay cầm đao chuôi tròn . Rồng cuộn phượng vờn, mạ vàng khảm bạc.

Đó là vật ban thưởng từ thời Vũ Liệt hoàng hậu, được truyền lại đến nay.

Sáng hôm đó, mưa càng lúc càng to. Tam Muội cố mở được nửa cánh cửa gỗ, thì vị nội giám bên ngoài đã đứng đợi mất kiên nhẫn.

Tên lực sĩ mở đường thân hình vạm vỡ, vừa giơ tay liền xô thẳng cửa vào, kéo theo cả đoàn cung nhân phía sau ào vào như sóng. Trật tự thì có thừa, cung kính thì chẳng thấy đâu.

Tam Muội bị đẩy ngã lăn quay, gầy nhẳng như tờ giấy, rơi bịch xuống đất, bùn nước bắn tung toé.

Lúc này chiếc áo tơi cũng đã tuột ra, để lộ quần áo loang lổ dính bẩn bên trong. Cả người trông thảm hại không chịu nổi.

Nhưng Tam Muội thì… lại chẳng hề tức giận.

Ngược lại, ánh mắt y lấp lánh như bắt được vàng, bởi vì đoàn cung nhân kia chính là người của Cung Vi Cục!

Cung Vi Cục, trực thuộc Cục Nội Thị, là một cơ quan đặc biệt được lập nên từ thời Vũ Liệt hoàng hậu đã qua đời từ lâu.

Chuyên phụ trách kỷ luật, trừng phạt, trinh sát, và các vụ việc mờ ám trong cung.

Mục đích ban đầu không ai còn nhớ, nhưng hiện tại thì ai cũng biết:

Cung Vi Cục chính là thanh đao giấu trong tay áo của hoàng cung.

Đến mức phi tần cấp thấp trong hậu cung cũng phải nhìn sắc mặt bọn họ mà sống.

Thẩm Lý nghe đến đây thì hiểu rồi:

“Phiên bản hậu cung của Cẩm y vệ.”

Với những kẻ chỉ cần nghe danh đã sợ mất mật như thế, người khác trốn còn không kịp, vậy mà Tam Muội lại muốn chui đầu vào.

Không phải để nịnh bợ, mà là vì cũng muốn trở thành kẻ “gió thổi là bay”, “vung tay là có người quỳ”.

Và trước mặt Tam Muội giờ đây có hai con đường:

Một là quỳ gối xin gia nhập.

Hai là dập mặt kháng cự, rồi cướp chỗ mà ngồi.

“Cơ hội đến rồi, Thất Hương!”

Tam Muội nhìn bạn thân, trong mắt ngập tràn ngưỡng mộ quyền lực, nhưng không hề có ý định bỏ lại nàng.

Y đã điều tra kỹ:

Cung Vi Cục tới Đông cung lần này là để “răn dạy” Thái tử phi, nói là có hành vi vượt quá quy củ.

Nhưng theo tin từ người bạn đang hầu trong điện Trường Thu thì, bọn họ đã bị chặn bên ngoài, đến giờ vẫn chưa được vào gặp điện hạ.

Đừng nhìn tên thái giám kia nạt nộ Tam Muội như cỏ rác,

Trước mặt Thái tử phi thì hắn ta cũng chỉ đứng rầu rĩ trong mưa, cầm ô mà chờ thôi!

“Ngươi hiểu ý ta chứ?”

Tam Muội xoa tay, nghiến răng nghiến lợi, thì thầm:

“Điện hạ cố ý đấy.

Ngài đang đấu trí với Cung Vi Cục.

Cung Vi Cục muốn mượn cớ áp chế chủ mới, còn điện hạ thì đang phản kích.

Nói cách khác—giờ là lúc y đang cần người!

Y không mang theo bao nhiêu người từ nhà họ Thẩm, bọn mình chính là lựa chọn tốt nhất!”

Thất Hương nghe xong, có hơi… lưỡng lự.

Không vì gì khác, chỉ vì—

Nàng liếc sang thiếu niên đứng bên cạnh, vẻ mặt vô cùng vô tội nhưng lại rõ ràng đang nghe hết mọi lời bọn họ thì thầm.

“Chúng ta đang toan tính giành chỗ ngay trước mặt tâm phúc Thái tử phi, thật sự… ổn sao?”

Tác giả có lời muốn nói:

*“X năm tháng Giêng mưa”: Trích từ thơ của đại đại Tào Thực.

  • *“Nước sông mênh mang trắng xoá, núi dài khói xanh mờ”: Trích từ bài “Tảo Xuân Dã Vọng” của đại đại Vương Bột.
  • *“Thẩm ‘ngươi’” ở đây là vì Thất Hương nghe nhầm từ “Lý” thành “ngươi” =)


 





 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play