“Cô là cô Ngu Kiều phải không ạ?”
Phải nói rằng anh ta đã đi theo sếp nhiều năm, gặp qua vô số phụ nữ đẹp, nhưng chưa bao giờ gặp một người nào vừa quyến rũ vừa trong sáng đến mức đẹp phi thường như thế, cứ như tiên nữ vậy. Anh ta vẫn muốn xác nhận lại.
“Vâng.” Ngu Kiều khẽ gật đầu, sau đó có chút thắc mắc: “Thế anh là…?”
“Tôi là trợ lý của Tổng giám đốc Tô, họ Lý, cô có thể gọi tôi là Trợ lý Lý.” Người đàn ông vội vàng giới thiệu bản thân, sau đó nói: “Là Tổng giám đốc Tô đã dặn tôi đưa cô về nơi ở của anh ấy.”
“Sẽ ở cùng với ngài ấy sao?” Cô gái có chút ngạc nhiên nhìn anh ta.
“Vâng, đúng vậy.”
“Nhưng tôi không phải là… là tình nhân của ngài ấy sao?” Cô gái nói càng lúc càng nhỏ, dường như có chút khó nói ra, cũng sợ người khác coi thường mình.
“Đây là ý của Tổng giám đốc Tô, không phải điều chúng tôi có thể quyết định được, cô Ngu Kiều à.” Trợ lý Lý nhìn vẻ ngây thơ, đơn thuần của cô gái, vẫn tốt bụng nhắc nhở: “Cô chỉ cần làm cho Tổng giám đốc Tô vui là được rồi.” Dù sao thì sếp của họ chưa bao giờ là người tốt cả.
“Được, vậy tôi có thể đi thu dọn đồ đạc một chút không?”
“Được ạ.”
***
Trong phòng ký túc xá
Các nhân viên tiếp tân của hộp đêm nhìn Ngu Kiều thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, trong lòng quả thực nếm đủ mọi mùi vị, vừa ghen tỵ vừa hờn dỗi.
“Ngu Kiều, cô may mắn thật đấy, lần đầu tiên đã được Tổng giám đốc Tô để mắt rồi.” Một nữ tiếp tân nào đó nói với giọng điệu mỉa mai.
“Đúng vậy, Tổng giám đốc Tô là khách VIP cao cấp nhất, một năm cũng chỉ đến hai ba lần. Trước đây có tiền bối cởi hết đồ ra quyến rũ còn bị ném ra ngoài, không biết lần này cô làm cách nào mà khiến Tổng giám đốc Tô để ý đến cô vậy.” Một người khác cũng tiếp lời.
“Ngu Kiều nào cần dùng thủ đoạn gì chứ, cô ấy chỉ cần đứng đó thôi là đã có người thích rồi.” Một nữ tiếp tân khác giúp Ngu Kiều lên tiếng: “Cô nhìn Ngu Kiều trông thế nào, còn cô thì trông thế nào, ai cũng biết sẽ chọn ai mà.”
Đa số các nữ tiếp tân vẫn khá thích Ngu Kiều, vì vậy đối với việc cô ấy được Tổng giám đốc Tô để mắt lần này cũng giữ thái độ chúc phúc, dù sao điều này cũng mang lại hy vọng cho họ. Hầu hết những người đến đây đều muốn một bước lên trời, và giờ đây Ngu Kiều đã làm được điều đó, chẳng phải điều này đã mang lại hy vọng cho họ sao? Hơn nữa, sau này người ta sẽ là người trên vạn người, đắc tội với người ta làm gì, chỉ có kẻ ngốc mới làm chuyện đó thôi.
Còn chưa đợi hai người kia phản bác, quản lý đã gõ cửa bước vào.
Thấy họ tụ tập lại với nhau, ông ta liền không vui phất tay: “Các cô không có việc gì làm sao, đang làm gì ở đây vậy, mau ra ngoài hết đi!”
Thấy quản lý sắp mắng, mọi người vội vàng chạy ra ngoài, cũng không còn ai đi gây khó dễ cho Ngu Kiều nữa.
Nhìn thấy mọi người đã ra ngoài hết, quản lý mới nhìn về phía Ngu Kiều, phải nói là khi cô gái này đến ứng tuyển, ông ta quả thực đã kinh ngạc đến mức tưởng là tiên nữ giáng trần.
Ông ta đã gặp rất nhiều phụ nữ xinh đẹp, như những cô gái ở hộp đêm chẳng hạn, ai mà không xinh đẹp cơ chứ? Nhưng xinh đẹp đến mức như cô thì chưa từng có, hệt như tiên nữ trên trời, toát ra khí chất tiên tử, đôi khi lại kiều mị động lòng người.
Lúc ấy, ông ta lập tức quyết định giữ cô lại. Ông ta biết rõ, cô gái này sẽ không ở đây lâu, nhiều nhất là ba tháng sẽ bị đại gia mang đi. Nào ngờ chưa đầy một tháng, cô đã hạ gục được "khúc xương cứng" khó nhằn nhất.
Nghĩ đến những thứ mà ông chủ Tô đã đưa, ông ta thực sự muốn cười phá lên. Không ngờ đấy, không ngờ…
“Sau này hãy theo Tổng giám đốc Tô cho tốt, ngài ấy sẽ không bạc đãi cô đâu.”
Dù sao cũng là người từ tay ông ta mà ra, ông ta cũng sẵn lòng chỉ điểm một chút.
“Vâng.”
Ngu Kiều ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn ông ta.
Ôi, không thể nhìn thêm nữa!
Vị quản lý vội vàng che trái tim đang đập loạn xạ rồi quay người bước nhanh ra ngoài.
Ngu Kiều thật ra chẳng có gì nhiều để sắp xếp, nhưng diễn thì vẫn phải diễn một chút. Cô tùy tiện bỏ vài món đồ trang điểm vào túi rồi đi ra.
Trợ lý Lý nhìn thấy chiếc túi nhỏ trong tay cô gái, có chút kinh ngạc. Đồ của con gái lại ít như vậy sao?
Tuy nhiên, lần này anh ta cũng không nói nhiều. Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, anh ta vẫn rất rõ ràng. Chờ khi đưa Ngu Kiều đến căn hộ, anh ta liền quay về.
Còn Ngu Kiều thì rất hài lòng nhìn nơi ở trước mắt, cuối cùng cũng có thể tự mình ở riêng, buổi tối có thể ngủ một giấc an lành.
"A, thật thoải mái nha, con người đôi khi vẫn rất thông minh." Ngu Kiều vuốt ve chiếc ghế sofa dưới thân, ngay sau đó lại có chút ghét bỏ nhìn quanh. “Chỉ là màu sắc quá xấu, sao chỗ nào cũng màu đen thế này?”
Tuy cô là yêu, nhưng cô cũng thích hưởng thụ, cũng thích cái đẹp mà. Sau này, những thứ này cô đều phải thay đổi hết, người phụ nữ thầm quyết định.
Nhưng hiện giờ điều quan trọng nhất vẫn là phải dỗ dành cho tốt cái tên đàn ông đáng ghét kia. Đêm qua tuy cô cũng rất thoải mái, nhưng về sau cái tên đàn ông chết tiệt đó quá dùng sức. Không biết đã lớn tuổi như vậy rồi mà sao vẫn "mãnh" thế, lại không biết hầu hạ người lắm. Sau này phải dạy dỗ thật tốt mới được.