“Lý thẩm, bà nói cho tôi biết, có phải chú nhỏ đang ở chỗ đứa mồ côi đó không?”
Hoắc Nguyệt mặc một chiếc váy đỏ bó sát, vẻ mặt kiêu ngạo. Lý thẩm nhìn cô ta, cụp mắt xuống: “Tiểu thư, đó là cô chủ A Kiều, không phải là đứa mồ côi nào cả.”
Nói rồi, bà dừng lại một chút, tiếp tục: “Cô chủ A Kiều đang bị bệnh, thiếu gia đang chăm sóc cô ấy. Nếu cô sốt ruột thì có thể về phòng nghỉ ngơi trước.”
Nói xong, bà quay lưng rời đi, để lại một mình Hoắc Nguyệt trong phòng khách tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Cô ta không ngờ, chỉ mới hai năm không ở nhà mà ngay cả người hầu cũng dám càn rỡ với cô ta như vậy, còn dám giáo huấn cô ta. Một thứ không biết sống chết, không biết ai mới là chủ của ai.
Cô ta hậm hực đi lên lầu, nhưng không phải đi đến phòng của Ngu Kiều, mà là trở về phòng của mình.
Cô ta đâu có ngốc. Chuyện của hai năm trước vẫn còn rõ ràng trước mắt. Cho dù cô ta muốn dạy dỗ đứa mồ côi đó thì cũng không phải lúc này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT