Bóng đêm sâu thẳm, vầng trăng sáng treo cao, những nụ hoa đào ngoài vườn cũng đã lấm tấm nở.
Màn đêm buông xuống, Ngu Kiều đã hôn mê cả ngày cuối cùng cũng tỉnh lại. Bùi Quân Ngật vui mừng khôn xiết ôm nàng vào lòng. Cái ôm chặt mạnh mẽ cùng thân thể run rẩy của hắn đều đang kể về nỗi sợ hãi, hoảng loạn của hắn trước đó. Hắn sợ nàng cũng sẽ bỏ hắn mà đi.
Ánh mắt Ngu Kiều không khỏi dừng lại ở oán linh đang chảy huyết lệ trên đầu ngón tay mình. Bà đang cầu xin Ngu Kiều đáp lại hắn.
Bùi Quân Ngật ôm chặt người trong lòng, ngửi mùi hoa thoang thoảng quen thuộc. Chỉ như vậy hắn mới có thể cảm nhận nàng thật sự không chết, nàng vẫn ở đây, Kiều Kiều của hắn vẫn ở đây, nàng không bỏ rơi hắn, không bỏ rơi con của bọn họ. Cho dù nàng không đáp lại hắn cũng không sao, chỉ cần nàng ở đây là đủ, chỉ cần nàng còn sống là đủ.
Bỗng nhiên hắn cứng đờ trong chốc lát, một cánh tay ngọc mềm mại ấm áp của nữ tử nhẹ nhàng ôm lấy hắn. Ngu Kiều khẽ dựa vào bờ vai rộng và cứng rắn của hắn, nhìn đứa bé bên trong, giọng nói cực nhẹ: "Bùi Quân Ngật, ta thật sự rất sợ, ta rất sợ ta sẽ chết ở..."
"Sẽ không!" Bùi Quân Ngật vội vàng ngắt lời nàng. "Ta sẽ không để nàng chết, ta còn muốn nàng ở bên ta trọn đời trọn kiếp." Hắn ôm lấy tấm lưng gầy yếu của nàng, siết chặt thêm chút nữa.
Hơi thở ấm áp phả vào tai nàng, giọng nói khàn khàn run rẩy rõ ràng lọt vào tai Ngu Kiều.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT