Nhưng Ngu Kiều không thể ngờ được rằng Gương Nhân Duyên lại đe dọa cô. Nếu muốn nó xé rách ý thức thế giới để đưa cô rời đi, thì cô phải giúp nó thu thập oán niệm và ái ý ở các thế giới khác. Dù không tình nguyện, nhưng dưới sự ép buộc từng bước của Thiên Đạo, cô vẫn đồng ý.
Thế nhưng cô không ngờ vừa đến nơi đã nhìn thấy cảnh tượng đẫm má·u này. Hoa yêu nhíu chặt mày, quay người nhìn tấm thần kính đang lơ lửng giữa không trung!
"Đây là cái mà ngươi gọi là chủ nhân của tâm nguyện sao? Cô ta đã chết rồi, vậy ta phải thu thập oán niệm của cô ta thế nào đây!"
"Bất kể cô ta sống hay chết, ngươi chỉ cần hoàn thành tâm nguyện của cô ta là được." Gương Nhân Duyên lạnh lùng nhìn Ngu Kiều: "Hay là một yêu tinh như ngươi không biết cách rút trích ký ức của con người?"
Nghe thấy lời này, đôi mắt hồ ly quyến rũ của Ngu Kiều khẽ liếc, ánh mắt hơi lạnh. Sau đó, cô chắp tay, thi triển phép thuật rút trích ký ức của Ôn Hạ.
Ôn Hạ lớn lên trong căn nhà cổ của gia đình họ Chu, là một cô nhi được nhà họ Chu nhận nuôi. Tuổi thơ của cô trước mười tuổi rất hạnh phúc, bởi vì cha mẹ còn sống, em gái không bị mất và có rất nhiều người yêu thương cô!
Hơn nữa, ông nội của Ôn Hạ và ông Chu là đồng đội cũ, vì vậy dù hai gia đình có sự chênh lệch khá lớn, nhưng quan hệ vẫn rất tốt!
Vì cha mẹ Ôn Hạ thường xuyên làm thêm giờ, còn ông nội cô sức khỏe không tốt, nên cô thường được ông Chu đón về nhà cổ để chơi với cháu nội ông là Chu Cảnh Hoài!
Nhưng sau mười tuổi, một tai nạn đã phá vỡ hạnh phúc ban đầu!
Trong một buổi tiệc, cô cùng Chu Cảnh Hoài và vài người thừa kế của các gia tộc khác bị bắt cóc. Nhưng cô chỉ là người bị liên lụy, vì bọn tội phạm liều mạng kia chỉ muốn những đứa trẻ của giới hào môn!
Hôm đó, Ôn Hạ vốn định về nhà, nhưng vì Tiểu Cảnh Hoài cứ nằng nặc muốn cô đi dự tiệc cùng, muốn giới thiệu bạn mới cho cô nên cô mới bị bọn bắt cóc tóm đi cùng.
Dù không lâu sau đã có người phát hiện họ mất tích, nhưng đã quá muộn, họ đã bị đưa ra khỏi thành phố A, bọn tội phạm liều mạng kia đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước.
Lúc đó, vì danh tiếng trong giới, không ai dám báo cảnh sát, tất cả đều huy động thế lực gia đình mình đi tìm, nhưng dù huy động bao nhiêu người cũng không tìm thấy.
Cho đến một ngày sau khi họ mất tích, bọn cướp gửi về một ngón tay của một cô gái!
Khoảnh khắc nhìn thấy ngón tay, tất cả các ông chủ lớn và phu nhân giàu có đều sợ hãi đó là con của nhà mình. Khi kiểm tra và biết đó là ngón tay của Ôn Hạ, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm, ngay cả ông Chu cũng vậy!