Cảm nhận được người kia đã rời đi, Ngu Kiều cười khúc khích nhìn người đàn ông đang đeo găng tay bóc tôm cho cô.
Vừa nãy cô chỉ nói một câu "thích ăn tôm", người đàn ông liền chủ động bóc cho cô. Nếu là người bình thường thì không nói làm gì.
Nhưng anh ta là ai chứ? Tô Chính Khôn lừng lẫy ở thành phố A, có thể vì một người phụ nữ mà làm đến mức này, không thể phủ nhận anh ta đã rung động rồi, rất có thể còn là yêu mà không tự biết.
"Em đang nghĩ gì vậy?" Thấy ánh mắt cô gái mơ màng, ánh mắt người đàn ông trở nên thâm trầm nhìn cô.
Cảm nhận được giọng điệu có vẻ nguy hiểm của người đàn ông lúc này, Ngu Kiều lập tức hoàn hồn.
"Em đang nghĩ ngài đối xử với em tốt như vậy, sau này nếu ngài chán em thì sao..." Cô gái dường như tưởng tượng ra cảnh tượng sau này, vẻ mặt có chút buồn bã.
"Sẽ không đâu." Người đàn ông buột miệng nói, nói xong ngay cả bản thân anh cũng thấy lạ tại sao lại không.
Nhưng hiện tại anh không bận tâm những điều đó, anh chỉ muốn cô biết rằng anh sẽ không bỏ rơi cô, vĩnh viễn không.
Người đàn ông mặc vest chỉnh tề cởi găng tay, đứng dậy đi đến bên cạnh Ngu Kiều rồi ngồi xổm xuống, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô: “Anh sẽ không bỏ rơi em đâu, vĩnh viễn không.”
Nghe những lời hứa hẹn lặp đi lặp lại của người đàn ông, Ngu Kiều vui vẻ mỉm cười, đứng dậy nhào thẳng vào lòng anh: “Ngài thật tốt, ngài là tốt nhất, Kiều Kiều thích ngài nhất.”
Nghe cô nói thích mình nhất, người đàn ông hơi ngây người, sau đó chợt nhận ra có chút bất ngờ hỏi lại một lần nữa:
“Thật sự thích tôi nhất sao?”
"Vâng." Cô gái gật đầu.
"Vậy sau này không được thích người khác nữa biết chưa, nếu không..." Anh có thể sẽ nhốt em lại. Người đàn ông chưa nói hết câu vì cô đã chủ động hôn lên môi anh.
Trong phòng riêng, hơi thở của cả hai dần trở nên gấp gáp, nhiệt độ trong phòng từ từ tăng lên.
Người đàn ông dần không còn thỏa mãn, nhưng cũng biết đây không phải nơi thích hợp. Anh liền giữ chặt cô lại, hơi thở có chút dồn dập nói: “Vẫn đói sao? Ăn cơm thôi.”
Thấy cô gái hờn dỗi bĩu môi, anh nhẹ nhàng dỗ dành cô: “Về nhà rồi sẽ chiều em.”
"Á!" Ngu Kiều vội vàng bịt chặt tai mình, người đàn ông này sao mà…
"Ăn cơm đi, anh bóc tôm cho em." Người đàn ông rất tinh ý không trêu chọc cô nữa, nếu không cô sẽ giận đến đỏ mặt mất, dù sao vừa nãy chú thỏ nhỏ còn lườm anh một cái mà. Càng nghĩ, nụ cười trên khóe miệng người đàn ông càng rõ rệt.
Quả nhiên, khi cả hai về đến căn hộ, Tô Chính Khôn đã không thể chờ đợi mà ôm cô đi thẳng vào phòng.
Nhìn Ngu Kiều quyến rũ dưới thân, ánh mắt người đàn ông càng trở nên u tối. Anh từ từ bò dậy khỏi người cô.
"Rắc!" Đó là tiếng áo khoác và áo sơ mi bị người đàn ông thô bạo xé toạc rồi ném xuống sàn.
Ngu Kiều nhìn cơ bụng sáu múi và đường nhân ngư của người đàn ông, ánh mắt càng trở nên quyến rũ và mơ màng. Chiếc váy ngủ hai dây lụa đỏ của cô và chiếc chăn đen kết hợp hoàn hảo, đen và trắng, vạm vỡ và yếu mềm, dục vọng trong phòng bùng cháy đến tột độ.
Không biết qua bao lâu, Tô Chính Khôn dịu dàng nhìn Ngu Kiều đang mệt mỏi ngủ say trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhìn thế nào cũng thấy yêu thích.
Người đàn ông cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên trán cô, hoàn toàn không làm cô gái giật mình.
[Vì là em, nên mới độc nhất vô nhị]