Tạ Linh chậm rãi chống tay ngồi dậy, cúi đầu ho khan ra hai ngụm máu tươi.
Lúc này dù có dùng thêm đan dược cũng chẳng thể bổ lại được nữa. Kinh mạch có giới hạn chịu đựng, linh đan dù tốt đến đâu cũng không phải vạn năng.
Y thở dốc nặng nề, mãi đến khi trước mắt những quầng sáng trắng đen giao nhau dần tan đi, mới phát hiện ra—gần đó còn có một người cũng bị hất văng tới cùng một chỗ với mình.
Tự bạo của một Nguyên Anh đã tạm thời phá vỡ thế cục giằng co, đám người bị tản ra tứ phía, ai bị thương nặng từ trước thì giờ e là cũng chẳng rõ mình đã lăn tới đâu.
Tạ Linh cũng không biết mình đã rơi tới đâu. Trên người toàn là bùn đất, truyền âm ngọc bài bên hông vang lên mấy lần nhưng y không còn sức để nghe. Tới khi gắng gượng ngồi dậy, mới phát hiện không xa lắm, người kia—là Mục Tử Thần.
Mục Tử Thần không bị thương nặng bằng y. Hắn có tà hồn che chở, lại có người của Ngọc Tiên Tông bên cạnh, trước lúc xuất phát chắc hẳn Huyền Dương Tôn cũng đã căn dặn thuộc hạ phải chăm sóc chu đáo, cho nên cho dù sau này có bị điều tra là có giấu tà vật thật hay không, hiện giờ Ngọc Tiên Tông vẫn bảo vệ hắn rất kỹ.
Mục Tử Thần đứng dậy, nhìn thấy Tạ Linh thì ngẩn người, kế đó nghiến răng nghiến lợi:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play