Một câu đơn giản của Tạ Linh lập tức khiến không ít người ngứa răng, nắm đấm cũng vô cớ siết lại.
Thế nhưng hắn và Thẩm Từ Thu trong chớp mắt đã ném ra bốn trăm ngàn linh thạch, sau lưng còn có người đi theo trông như thị vệ, chẳng ai dám tùy tiện chọc vào. Ngay cả mấy kẻ lúc trước buông lời chua chát cho bõ miệng cũng im thin thít, sợ bị chú ý rồi bị tính sổ sau này.
Người tinh mắt thì nhìn ra cây dù mà Thẩm Từ Thu dùng để che tầm mắt kia, chẳng những đẹp đẽ, mà khí tức xung quanh dù bị che giấu vẫn rõ ràng không phải thứ pháp khí tầm thường có thể so được.
Ông chủ giúp hai người họ đặt cược xong, đưa ra thẻ bài, nếu thắng có thể mang theo thẻ đến lĩnh tiền, Hắc Ưng bước lên, nhận lấy và cất kỹ cho hai vị chủ tử.
Trong ánh mắt mọi người, Thẩm Từ Thu và Tạ Linh ung dung đi về phía vương thành. Thị vệ gác cổng cũng chú ý đến động tĩnh bên này, khi thấy Khổng Thanh lấy ra tín vật do Minh Nhai đưa, liền lập tức cung kính mở toang đại môn thành, nghênh đón bọn họ tiến vào.
Cánh cổng thành dày nặng vang lên tiếng động trầm đục, chậm rãi mở ra. Người ngoài thành âm thầm nghĩ: bọn họ thật sự được vào rồi, chẳng lẽ có gia tộc nào đặt cược lên người tên gọi Thương Trúc kia, giờ đến giúp hắn?
Đám con bạc mang dáng vẻ muốn đi theo mà không dám, chẳng mấy chốc, gần như tất cả người bên ngoài đều đang bàn tán—rốt cuộc Thương Trúc là thần thánh phương nào?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT