Thẩm Từ Thu cảm nhận rõ rệt nhiệt độ nơi lòng bàn tay—tiểu điểu nhỏ bé kia mang theo hơi ấm như thiêu đốt, mãi lâu sau cũng chưa chịu tan đi. Một lúc lâu, y mới chậm rãi dời tay khỏi đầu Tiểu Tạ.
Được “trùng kiến quang minh”, việc đầu tiên Tiểu Tạ làm là nghiêng đầu tìm kiếm đôi tai của Thẩm Từ Thu. Bộ lông đỏ óng ánh khẽ lướt qua vầng sáng nhàn nhạt, nhưng đôi tai ngọc trắng ấy giờ đã khôi phục như cũ, không còn chút dấu vết ửng hồng nào. Thẩm Từ Thu cũng hạ tay xuống, vẻ mặt tựa hồ đã bình tĩnh trở lại.
—Đỏ lên trông mới đẹp… muốn nhìn lại quá.
Tiểu Tạ nghĩ vậy, đôi mắt lưu ly lấp lánh, rồi vỗ cánh bay lên, toan thử lần nữa.
Nhưng lần này, Thẩm Từ Thu đã sớm đề phòng, đưa tay khẽ khàng nhưng dứt khoát chụp lấy tiểu điểu ,hai bàn tay nâng trọn hắn như nâng một vật báu, hoàn mỹ hạn chế toàn bộ động tác của hắn.
“Không được.” Thẩm Từ Thu khẽ nói.
Tiểu Tạ chớp chớp đôi mắt tròn xoe, ánh nhìn vừa vô tội vừa ủy khuất.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play