Một lát sau, màn trời đen kịt tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, trước mắt Bạch Thanh bỗng sáng sủa hẳn lên. Quỷ Phá Phách vẫn đứng cách cô chưa đến hai mét, vậy mà lại không nhân cơ hội này để bỏ chạy.
Trong bóng tối thuần túy, con người khó có thể nhìn thấy sự vật nhưng quỷ thì chưa chắc. Theo cô thấy thì có lẽ là do Quỷ Phá Phách giật mình đến nỗi quên mất chuyện chạy trốn.
Gương mặt bầu bĩnh của Quỷ Phá Phách vẫn không có biểu cảm gì, thoạt nhìn hơi đờ đẫn, đôi mắt mờ đục không chút sắc thái lẫn cảm xúc, dường như không có gì khác biệt so với trước. Nhưng không hiểu sao Bạch Thanh lại cảm nhận được sự tuyệt vọng đang bao trùm cơ thể cứng nhắc của cô bé. Nếu có thể khóc thì có lẽ Quỷ Phá Phách đã khóc thành tiếng rồi.
Phương Viện từng nói tiểu quỷ là sinh vật chạy ra từ Quỷ Vực. Nếu chúng cảm thấy Quỷ Vực là nhà, là môi trường sống lý tưởng thì chúng đã không chạy ra ngoài rồi. Mà đã chạy ra ngoài thì làm gì có chuyện muốn quay về chứ.
Nghĩ thế thì Quỷ Phá Phách cũng đáng thương ghê.
Bạch Thanh nhẹ nhàng khuyên nhủ:
- Nếu có thể chạy thoát lần đầu thì cũng có thể chạy thoát lần thứ hai. Chị đảm bảo! Trước khi em rời khỏi Quỷ Vực, chị tuyệt đối sẽ không ra tay với em.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play