Hứa Văn Diệu lắc đầu: 'Ban đầu tình trạng sức khỏe của bà còn rất tốt, bỗng nhiên đến một ngày, không hiểu vì sao bà lại nói mình đi đứng không tiện nữa, mỗi khi làm ruộng trở về, sẽ đấm bóp chân hồi lâu, sau đó, tình trạng kia càng ngày càng trở nên nghiêm trọng, có một lần, khi bà nội xuống giường, lại trực tiếp ngã ngồi dưới đất. Tôi cảm thấy chuyện này quá mức bất thường liền đưa bà nội đến viện vệ sinh dịch tễ khám, bọn họ có tiêm cho bà nội, nhưng vô ích, từ sau ngày đó, bà nội không thể đi lại được nữa...'
'Qua hơn nửa năm sau, khi chú Bành đến trong nhà tôi, nhìn thấy bà nội đã thành như vậy, liền đưa bà nội đến bệnh viện lớn khám một lần. Sau khi bà nằm viện quan sát vài ngày, bác sĩ nói rằng bà nội mắc bệnh bại não, khuyên chúng tôi tốt nhất là đừng chữa trị, bởi vì muốn chữa trị cần phải mất rất nhiều tiền, nhưng lại không nhất định có thể chữa khỏi được. Bọn họ chỉ cho bà nội tôi một ít thuốc, sau đó bảo tôi mang về cho bà uống...'
'Anh Trần, tôi thật sự không cố ý muốn đi trộm đồ của người ta, chỉ vì tôi không thể kiếm được tiền, mà không có tiền bệnh của bà nội tôi sẽ vĩnh viễn không khỏi được, tôi... Tôi...'
Trần Khánh sờ sờ đầu Hứa Văn Diệu, cười nói: 'Được rồi, đi rót cho tôi một chén nước đi.'
Hứa Văn Diệu gật gật đầu, lập tức ra khỏi phòng.
Từ những gì Hứa Văn Diệu miêu tả, không khó để nhìn ra nguyên nhân dẫn đến căn bệnh của bà nội cậu bé, hẳn là trong cơ thể bà ấy có phế hỏa dẫn đến nuy tích, cũng chính là hai chân vô lực.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play