Trần Khánh với Vương Xuân Lam cùng nhau tới nơi này, chỉ sợ loại nịnh nọt nói hắn lợi hại hơn Vương Xuân Lam ngay trước mặt hắn như vậy, sẽ vỗ thẳng vào đùi ngựa mất thôi.
(Nịnh nọt còn được gọi là vỗ mông ngựa, nếu mà nịnh nọt vỗ nhầm vào đùi ngựa sẽ bị ngựa đá)
Đúng là Hạ Mẫn nói không nên lời.
'Cũng đúng, nếu vậy hai người tìm chỗ ngồi đi.' Trần Khánh đã nhìn ra ý tứ của hai người bọn họ, cũng chỉ đơn giản là đồng ý cho hai người bọn họ ở lại.
Suy cho cùng, lúc này đang ở trước mặt nhiều người như vậy, nếu hắn dứt khoát bảo hai người bọn họ rời đi, hoặc ít hoặc nhiều vẫn có chút không quá thích hợp. Hơn nữa, có người nguyện ý đi tới, chuyện này có nghĩa là tiếng nói phản đối hắn đang dần yếu bớt. Đây cũng là chuyện tốt mà.
'Ai, được rồi.' Nhận được sự chấp nhận của Trần Khánh, hai người đều kích động vô cùng, lập tức tìm hai cái ghế tới, rồi khôn khéo mà ngồi ở đằng sau bàn công tác của Trần Khánh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play