Nào là thuốc tây, nào là trung thành dược, cả thuốc Đông y nữa, trong hai năm này, Nghiêm Việt đã dùng không ít loại rồi. Vậy là căn bệnh bụng trướng tưởng như đơn giản ấy đã ngốn của ông ấy tới hơn mười ngàn tệ, nhưng chẳng đâu vào đâu, tiền thì mất, bệnh vẫn còn…
Một bệnh nhân như ông ấy có dễ dàng hay không? Đương nhiên là không rồi, thế mà đi khám bệnh, lắm lúc còn gặp phải mấy vị bác sĩ có thái độ không tốt, ở thời điểm xem bệnh còn phải nhìn sắc mặt đối phương, y như phải bắt lấy nhị ngũ bát vạn [1] vậy, thật sự làm cho người ta tức điên lên mà không dám nói, nếu không phải ông ấy sợ đắc tội bác sĩ, căn bệnh của mình không chữa được, nói thật khẳng định là ngay tại thời điểm đó, ông ấy đã xông lên ân cần thăm hỏi ba mẹ nhà vị bác sĩ không chữa khỏi bệnh cho mình kia rồi.
[1] : nhị ngũ bát vạn là thuật ngữ trong trò mạt chược, đơn giản là nếu không có nhị ngũ bát vạn thì không thắng được.
Không chữa được thì nói thẳng mẹ nó luôn đi, cứ lẳng lặng kê đơn, bốc thuốc, lão tử vừa mất tiền, vừa không khỏi bệnh, cuối cùng mới mở cái mồm ra nói là “Chúng tôi hết cách rồi”, cái quái gì vậy hả? Đùa nhau à?
Đương nhiên, nỗi oán giận này ông ấy chỉ dám giấu ở trong lòng, tuyệt không dám phun thẳng vào mặt bác sĩ.
'Kỳ thật, ở giai đoạn đầu, chứng bệnh của chú là bĩ mãn [2], dựa theo cách nói của trung y thì chính là khí cơ tắc lại ở ngực và bụng, cho nên chú mới cảm thấy cơ thể không thoải mái. Có hai nguyên nhân gây nên loại hiện tượng này, một là tà nhiệt ủng tụ, hai là khí hư khí trệ. Thực rõ ràng, trường hợp của chú chính là khí hư khí trệ. Nhưng trên người chú còn có một chút hàn, nó chính là loại đồ ăn ban đầu đã làm chú tiêu chảy kia.'
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT