Trước mặt mọi người, Kỳ Tỉnh là người cao ngạo, ngông nghênh bất cần, chẳng để ai vào mắt cũng chưa từng trân trọng chính mình.
Vừa tự do vừa sắc bén.
Dù có sốt đến mức mất đi ý thức thì anh vẫn không hề tỏ ra yếu đuối, từ chối sự quan tâm của người khác cũng chẳng chịu tự cứu lấy mình. Giống như thể anh đang tận hưởng sự điều gì đó trong việc tự dày vò bản thân vậy.
Nhưng bây giờ, Diệp Phục Thu lại cảm thấy có lẽ chưa có ai từng nhìn thấy dáng vẻ này của anh.
Anh dựa vào giường, không còn khoác lên mình những bộ quần áo sang trọng, tinh tế anh thường mặc. Thay vào đó là chiếc áo nỉ rộng mềm ôm lấy cơ thể nóng rực vì sốt, mái tóc đen rủ xuống che đi đôi mắt anh, tựa như một ánh sáng màu xanh le lói vươn ra từ khu rừng sâu thẳm. Trên cổ anh nổi lên những đường gân là minh chứng cho sự chịu đựng và chống đỡ mà anh đang cố gắng kìm nén.
Khi ốm yếu, Kỳ Tỉnh lại càng trở nên hung dữ hơn, đủ sức để quát mắng và đuổi những ai dám đến gần anh.
Nhưng Diệp Phục Thu chỉ cảm thấy anh đáng thương.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT