Diệp Phục Thu nhìn xuống và thấy ngón tay mình bị cứa rách, lúc này cảm giác đau đớn mới bắt đầu theo thị giác dâng lên.
Không có giấy, cũng không thể lau vào quần áo, cô chỉ đành lắc ngón tay, cứ như có thể chữa lành vết thương.
Cô ngẩng đầu, nhận ra hình như chỗ này không phải nơi mình có quyền tự tiện ghé thăm, lúng túng hỏi: “Có phải tôi không nên đi lung tung không.”
“Nơi này trước kia……” Diệp Phục Thu quay đầu nhìn về phía hoang tàn, “Được dùng để làm gì?”
“Không nhìn ra à.” Kỳ Tỉnh tiến đến gần cô, cầm lấy hai mảnh vỡ trên tay cô và đùa nghịch chúng trong lòng bàn tay mình: “Nơi xả giận đấy.”
Xả giận?
Khóe mắt Diệp Phục Thu khẽ giật.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play