Nói một cách nghiêm túc thì đây là lần thứ ba Lâm Tư Dật gặp Quý Châu.
Anh vốn rất hiếm khi vô cớ sinh ác cảm với người khác, vậy mà Quý Châu lại là một ngoại lệ. Nhất là khi nghe Chu Lai thân mật gọi đối phương một tiếng “Anh Quý”, tai anh lập tức ù đi, nghe mà khó chịu đến mức gai cả người.
Chu Lai như một con bướm rực rỡ bay lượn từ trên lầu xuống. Tà áo trắng lướt qua trước mắt Lâm Tư Dật, cô không thèm nhìn anh lấy một cái mà đi thẳng về phía Quý Châu, khoác lấy tay anh ta, vừa đi vừa nói đầy ngọt ngào: “Vẫn là anh Quý là hiểu em nhất.”
Quý Châu bị cô kéo đi, vẻ mặt không tình nguyện, chau mày hỏi: “Em chắc là bị đau dạ dày thật à?”
Hay là đầu óc có vấn đề?
Ra đến ngoài trời, ánh nắng rực rỡ chiếu xuống, Chu Lai vươn vai một cái đầy lười biếng.
Đang là buổi trưa, ánh nắng ấm áp bao phủ, khiến người ta vừa thấy dễ chịu lại vừa muốn ngả lưng. Ánh nắng mùa này vừa phải. Không gắt gỏng như mùa hè, cũng chẳng yếu ớt như mùa đông.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT