Vẫn còn hơn hai tiếng nữa mới tới bình minh.
Lúc này, không gian tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy từng hơi thở, bóng tối dày đặc đến mức giơ tay cũng không thấy nổi năm ngón.
Không ánh đèn rực rỡ, không tiếng người ồn ào. Chiếc xe đỗ bên vệ đường đã tắt hết đèn, chỉ còn ánh sáng mờ nhòe từ bảng điều khiển le lói rọi vào hai người đang ôm nhau ở hàng ghế sau.
Lâm Tư Dật ôm chặt Chu Lai, thân mật và lặng lẽ. Anh cởi áo khoác phủ lên người cô, một tay dịu dàng xoa lưng: “Ngủ một chút đi, lát nữa anh gọi.”
Chu Lai mệt lả, nằm vắt ngang trên đùi anh, hai chân co lên ghế, tay quàng qua eo, mặt dụi vào lồng ngực ấm áp.
Trong xe đã đủ ấm, nhưng hơi thở của anh lại càng ấm áp hơn. Mùi hương quen thuộc, sạch sẽ và dịu nhẹ khiến cô vô thức áp mặt sát vào anh thêm chút nữa.
Tư thế này khiến cô nhớ đến thuở bé, cũng từng nép mình trong lòng mẹ như vậy, ngồi ở ghế sau, được mẹ ôm chặt, tay vỗ nhẹ lưng, miệng khe khẽ hát ru. Một giọng hát ngọt ngào thấm đẫm tình thương.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play