Những ngày vừa qua với Lâm Tư Dật, thật sự rất hạnh phúc. Trái tim anh thường xuyên rạo rực, lâng lâng trong cảm giác ngọt ngào ấy, nhưng không biết có phải vì anh quá lo lắng, bất an hay không, mà trong lòng như bị một bàn tay vô hình siết chặt, khiến anh có lúc cảm thấy mọi thứ không thật sự rõ ràng.
Cảm giác ấy như đang ngồi trên một chuyến tàu lượn siêu tốc: lúc tàu leo dần lên đỉnh, tốc độ chậm lại rồi đột ngột dừng lại, rồi ngay khi rơi xuống, cả thế giới như quay cuồng trong chớp mắt.
Lâm Tư Dật cảm giác mình đang đứng trên đỉnh cao nhất của chuyến tàu ấy. Anh có thể nhìn thấy toàn bộ công viên giải trí phía dưới, nhưng lại sợ hãi từng giây phút trước khoảnh khắc rơi tự do sắp tới.
Từ nhỏ đến lớn, anh rất ít khi cảm thấy sợ hãi hay lo lắng điều gì.
Anh vẫn nhớ hồi nhỏ, lần đầu tiên đi học một mình qua con đường nhỏ đầy mồ mả trong làng. Nhiều người lớn tuổi còn không dám đi qua đó một mình, vậy mà cậu bé Lâm Tư Dật chẳng hề sợ chút nào. Thậm chí còn học được cách đọc những chữ trên bia mộ, biết được tên chủ nhân yên nghỉ nơi đó.
Khi lên thành phố học cấp ba, lần đầu rời xa thị trấn nhỏ bé, bỡ ngỡ giữa chốn thành thị rộng lớn, anh cũng chẳng thấy sợ hãi, chỉ là hỏi thêm vài người để tìm lối đi mà thôi.
Đến đại học, lần đầu tiên đứng trước đám đông phát biểu, dù có hơi hồi hộp, nhưng vẫn không sợ. Anh còn mong chờ khoảnh khắc được đứng trên bục nhận giải, xem đó như một minh chứng cho hành trình gập ghềnh đã qua.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT