Nguyên Thanh Chu lập tức dừng thế lao về phía trước, lăn mình sang bên né tránh.
Một chiếc xúc tu to bằng thân người, đầy gai nhọn, "phập" một tiếng cắm sâu xuống mặt đất, trên thân còn dính đầy chất nhầy ghê tởm và cả thịt vụn.
Những mảnh đá vỡ bắn vào mặt Nguyên Thanh Chu. khi Xúc tu chạm vào hòn đá trên mặt đất, lớp giấy vàng trên đó tự động bốc cháy, khiến quái vật đau đớn rút lui ngay lập tức.
Từ phía đó vọng lại tiếng quái vật đau đớn và giận dữ. Nguyên Thanh Chu không màng những thứ khác, dùng hết sức lao tới vồ lấy chiếc súng cao su, không dám dừng lại mà cuộn tròn về phía trước.
Lại ba xúc tu nữa hung hãn lao tới, Nguyên Thanh Chu không kịp rụt chân lại, ngay lập tức bị gai ngược cứa một vết máu.
Túi vải đựng đạn trúng đòn trực diện, lập tức bốc cháy dữ dội. Quái vật một lần nữa rú lên đau đớn, xúc tu lại rụt về.
Có vẻ như, không có sự trợ giúp của súng cao su, những viên đạn đó chỉ tự động bốc cháy, không thể đốt cháy phần lớn hư ảnh như trước đây.
Đùng! Đùng! Đùng!
Mặt đất rung lên bần bật. Con quái vật khổng lồ giận dữ gầm rú, sóng âm sắc nhọn khuấy động sương mù thành từng vòng gợn. Nó bắt đầu di chuyển về phía Nguyên Thanh Chu, vừa đi vừa điên cuồng vung xúc tu tấn công.
Rầm rầm rầm!
Từng xúc tu một đập xuống đất tạo thành những cái hố sâu, Nguyên Thanh Chu nắm chặt con dao găm, vừa né tránh vừa cố gắng nhặt những viên đạn ít ỏi trên mặt đất.
Thế nhưng, đòn tấn công của quái vật ngày càng nhanh hơn, dày đặc hơn, dồn cô vào thế không thể tiếp cận.
Cơ thể cô bị các gai nhọn cứa ra nhiều vết máu. Sợi thun buộc tóc đứt phựt, mái tóc đen dài xõa tung trong gió.
Chiếc rìu cứu hỏa đã sớm bị đánh bay, chỉ còn lại con dao găm cải tiến từ dao gọt hoa quả trong tay.
Nhưng mỗi khi vung dao về phía xúc tu của quái vật, Nguyên Thanh Chu đều cảm nhận được một luồng khí đặc biệt đẩy con dao của cô ra.
“Đồ xấu xí, bà nội mi ở đây này!”
Từ xa vọng lại tiếng kêu của An Tiểu Thái. Sương mù che khuất, Nguyên Thanh Chu không nhìn thấy cô ấy làm gì, chỉ nghe thấy quái vật phát ra tiếng gầm rống giận dữ.
Sóng âm khuấy động từng đợt gió mạnh, con quái vật đột nhiên đổi hướng, không còn tấn công Nguyên Thanh Chu nữa.
Cô lập tức bật dậy, chạy đến chỗ mấy viên đạn rơi, cuối cùng chỉ tìm được một viên còn nguyên vẹn.
Nguyên Thanh Chu cẩn thận đặt viên đạn vào túi, theo hướng cũ quay về nhà thi đấu.
Bên ngoài không chỉ có một quái vật khổng lồ đó, cô vừa thấy bảy tám cái bóng đen khác lướt qua từ các hướng khác nhau.
Không biết là do phạm vi sương mù quá rộng, hay do sương mù đã ảnh hưởng đến khả năng phán đoán phương hướng và không gian của cô, Nguyên Thanh Chu cảm thấy ở trong sương rất không an toàn.
May mắn là cô không chạy quá xa, ước chừng vẫn còn ở trên sân tập. Sau một hồi vật lộn, cuối cùng cô cũng thoát khỏi đàn nhện và nhìn thấy cửa lớn của nhà thi đấu.
“Đợi tớ với.”
An Tiểu Thái từ một phía khác lao ra, hai tay ôm bụng, lưng khom xuống, người dính đầy tơ nhện và lá cỏ.
Nguyên Thanh Chu thấy quần áo ở bụng cô ấy bị rách, dường như có vết thương, nhưng cô ấy cố gắng giấu dưới hai cánh tay.
Thế nhưng điều kỳ lạ là, Nguyên Thanh Chu không ngửi thấy mùi máu tanh trên người cô ấy, mà lại có một mùi hương kỳ lạ không thể diễn tả được.
“Mau vào đi, bên ngoài nguy hiểm hơn nhiều.”
An Tiểu Thái là người đầu tiên xông vào nhà thi đấu. Nguyên Thanh Chu nhìn thấy một lỗ thủng lớn sau lưng cô ấy, ánh mắt lập tức trầm xuống.
Trong nhà thi đấu tối om, chỉ có mấy chục bạn học đang hôn mê nằm la liệt trên đất, im lặng như những xác chết.
Nguyên Thanh Chu bước vào và liếc nhìn An Tiểu Thái một cái, tất cả mọi người đều hôn mê rồi sao?
“Á ——!!”
“Là phòng thiết bị!”
Cả hai lập tức chạy tới phòng thiết bị. Cuối hành lang lờ mờ, chỉ còn vài học sinh run rẩy cầm vợt cầu lông, bị dồn vào góc phòng.
Trước mặt họ là một bóng mờ lơ lửng, giờ đã đậm nét hơn hẳn lúc trước, khí lạnh lan rộng, như mèo vờn chuột, từng chút một ép đám người đó vào đường cùng.
Rõ ràng, sức mạnh của nó đang dần tăng lên.
Nhận thấy Nguyên Thanh Chu và An Tiểu Thái, hư ảnh đột ngột xoay mình lại, một đôi mắt đỏ máu lộ ra giữa đám khói xám, rồi lao mạnh về phía hai người.
An Tiểu Thái đã đoán trước, mỉm cười và bước một bước chắn trước Nguyên Thanh Chu, khiến hư ảnh không thể nhận ra thứ trong tay Nguyên Thanh Chu.
Nguyên Thanh Chu hất mái tóc đen, nắm chặt súng cao su, ánh mắt đột nhiên trở nên hung dữ.
Nâng tay, kéo dây, buông tay!
Động tác mượt mà như nước chảy mây trôi, không chút do dự hay lùi bước!
Rầm!
Viên đá trúng thẳng vào giữa hai mắt hư ảnh, âm thanh chói tai cứa vào da đầu, toàn bộ hư ảnh bốc cháy dữ dội, chỉ trong một hơi thở đã cháy thành tro tàn, rơi đầy đầu và mặt An Tiểu Thái.
“Đại ca đúng là đại ca, một đòn trúng đích.”
An Tiểu Thái quay người lại, phủi đi lớp tro đen trên người.
Nguyên Thanh Chu theo phản xạ nhìn xuống bụng cô ây, áo thì rách, nhưng bụng cô ấy không có chút vết thương nào.
Đúng lúc này, một hư ảnh nhỏ hơn rất nhiều xẹt qua trước mắt nhanh như chớp. Khi Nguyên Thanh Chu kịp phản ứng thì đã quá muộn, nhìn thấy An Tiểu Thái sắp bị hư ảnh cuốn lấy.
Thế nhưng hư ảnh lại đột ngột dừng lại bên ngoài cơ thể An Tiểu Thái, vòng qua người cô ấy và lao về phía Nguyên Thanh Chu.
Bàn tay trái của Nguyên Thanh Chu tự động nâng lên, nắm chặt hư ảnh trong lòng bàn tay.
Một lực hút mạnh mẽ trào ra từ lòng bàn tay, hư ảnh như vật sống vùng vẫy xoắn vặn rồi bị nuốt chửng vào lòng bàn tay trái của Nguyên Thanh Chu.
Hơi lạnh cực độ từ lòng bàn tay trái xông thẳng lên trên, cánh tay như bị đóng băng từng tấc một, truyền đến cơn đau nhức thấu xương.
Nhưng luồng khí lạnh này chỉ xông đến bắp tay trái thì gặp phải một luồng hơi ấm, như gió xuân làm tan băng, xua đi sự lạnh lẽo, chỉ truyền từng luồng khí ấm áp vào khắp cơ thể Nguyên Thanh Chu.
Nguyên Thanh Chu ôm bắp tay trái, xuyên qua lớp áo rách, lờ mờ thấy một vòng phù văn vàng sáng lên trên bắp tay trái.
Ngay sau đó, đầu óc cô ong lên, mắt tối sầm, ‘thấy’ từng dòng chữ kỳ lạ xuất hiện trong tâm trí.
Ngũ! Linh! Chú?
Đầu đau như búa bổ, tai ù đi, Nguyên Thanh Chu quỳ xuống đất ôm đầu r*n rỉ.
Lấy thân nuôi linh, dùng thần sai linh, lấy linh trừ linh!
Biến linh thành khí, hóa khí thành lực, dùng lực chém linh!
Từng dòng chữ cổ xưa và huyền ảo như những chiếc đinh, mạnh mẽ ghim vào trong đầu Nguyên Thanh Chu, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhiều.
An Tiểu Thái thấy vậy vội vàng đến đỡ, nhưng tay trái Nguyên Thanh Chu lại một lần nữa dùng dao găm kề vào cổ cô ấy.
Khóe miệng An Tiểu Thái giật giật, giơ hai tay lên lùi lại, không dám đến gần Nguyên Thanh Chu nữa.
Khoảng năm phút sau, Nguyên Thanh Chu mặt mày trắng bệch, tóc ướt đẫm mồ hôi xõa sau lưng, ngồi dưới đất thở dốc không ngừng.
“Cậu ổn không?” An Tiểu Thái đứng từ xa hỏi.
“Không ổn.” Giọng Nguyên Thanh Chu yếu ớt.
An Tiểu Thái lén lút đến gần hơn một chút, nhìn khuôn mặt trắng bợt không chút máu của Nguyên Thanh Chu, cô ấy có chút xót xa.
“Có gì tớ giúp được không?”
“Không có.”
An Tiểu Thái há miệng, rồi lại ngậm vào, quay người gõ cửa phòng thiết bị.
“Mở cửa đi, kiểm tra đồng hồ nước đây!”
“Tránh ra, đừng giết chúng tôi, tránh ra!!”
Những người sống sót bên trong kinh hoàng la hét, không ai dám đến mở cửa.
“Tôi là An Tiểu Thái, lớp 10 /1.”
Bên trong truyền ra tiếng di chuyển đồ đạc, đám người này vậy mà dùng đồ vật chặn cửa rồi.
An Tiểu Thái buông tay khỏi cánh cửa, thở dài bất lực, “Thôi được, các cậu vui là được.”
Cô ấy quay người lại, thấy Nguyên Thanh Chu đã trở lại bình thường, đứng bên cửa sổ, chăm chú nhìn ra ngoài.
Sương mù đang tan dần, ánh trăng chiếu rọi mặt đất.
Những tiếng sột soạt dường như biến mất không dấu vết, không tìm thấy chút gì nữa. Nếu không phải mạng nhện xung quanh vẫn còn đó, thì quả thực có cảm giác như vừa trải qua một cơn ác mộng.
“Thì ra… không phải ngày tận thế.” Nguyên Thanh Chu thì thầm.
An Tiểu Thái túm hai bím tóc của mình, “Không có ngày tận thế thì cậu thất vọng à?”
“Ừ.” Nguyên Thanh Chu cụp mắt, quay người bước đi.
Không có ngày tận thế, thì vẫn phải cố gắng thi đại học!
“Cậu đi đâu thế, đằng kia một đống người bất tỉnh, như xác chết vậy mà cậu không sợ à?”
“Sợ!” Nguyên Thanh Chu không ngừng bước, lạnh nhạt nói: “Nên tôi muốn làm hai tờ đề để bình tĩnh lại.”
An Tiểu Thái: “…” Tớ không biết nói gì luôn.
Nguyên Thanh Chu đi thẳng về phía khán đài, tìm cặp sách của mình. Cô cởi chiếc áo khoác rách rưới ra, xé thành từng mảnh vải để xử lý sơ qua vết thương trên người.
Lấy chiếc điện thoại ‘cục gạch’ trong cặp ra, Nguyên Thanh Chu phát hiện vẫn không có tín hiệu, không thể liên lạc với mẹ và bác sĩ Cốc.
Tiếng bước chân của An Tiểu Thái vọng đến bên tai, Nguyên Thanh Chu bất động thanh sắc cất chiếc điện thoại đi, lấy đề ra làm, chủ yếu là để bình ổn tâm trạng.
Tám giờ tối, lực lượng cứu hộ cuối cùng cũng xông vào nhà thi đấu, nhìn thấy khắp nơi là ‘thi thể’ nằm la liệt, không khỏi hít một hơi lạnh, vội vàng bày ra đội hình phòng thủ cảnh giác xung quanh.
“Đồng thời tung hai con xúc xắc, xác suất tổng số điểm là 5 là… chọn B, một phần chín, mình vậy mà còn tính ra được ha!”
Nghe thấy tiếng động, tám thành viên đội cứu hộ đồng loạt nhìn sang, chỉ thấy trên khán đài có hai nữ sinh.
Một nữ sinh tóc dài xõa tung, không nhìn rõ mặt nghiêng, ngồi ngay ngắn, chăm chú viết viết vẽ vẽ không bị quấy rầy. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ phủ lên người cô bé, tĩnh lặng dịu dàng như nước.
Nữ sinh còn lại nghiêng ngả dựa vào đó, xoay bút, vắt chân, nhướng mày nói vọng tới đội cứu hộ: “Các chú cứu hộ sao giờ mới đến thế ạ, cháu làm bài tập xong, làm đề thi thử được ba bộ rồi đấy.”
Đội cứu hộ: ………