Nguyên Thanh Chu còn chưa kịp ngồi xuống thì đã lại xách cặp về phòng giáo viên. Cô bé cứ nghĩ mình sẽ bị đuổi học, phá kỷ lục bị đuổi học nhanh nhất kể từ khi nhập trường.

Ai dè, sau khi xác nhận nữ sinh kia chỉ là xúc động quá mà ngất đi, không có vết thương nghiêm trọng nào trên người, Vương Tố Phân đã cử người đưa đến phòng y tế nghỉ ngơi, rồi gọi điện cho hiệu trưởng.

Không biết hiệu trưởng đã nói gì mà  Vương Tố Phân mặt mày cau có quay lại phòng, nhìn cô hồi lâu rồi bảo cô viết bản kiểm điểm và cam kết ngay tại chỗ.

“Còn nói gãy tay? Tôi thấy tay em vẫn lành lặn lắm!”

Vương Tố Phân lẩm bẩm khẽ, còn Nguyên Thanh Chu mặt không cảm xúc kéo khóa cặp lấy hộp bút chì và giấy viết tay.

Đúng lúc đó, một chiếc cờ lê ‘loảng xoảng’ rơi xuống đất.

Khóe mắt Vương Tố Phân giật giật, trên chiếc cờ lê còn dính chút gì đó màu đỏ sẫm, lẽ nào là máu?

Hiệu trưởng còn bảo cô bé là một cô gái tốt? Nhà ai mà con gái ngoan ngoãn đi học lại giấu cờ lê trong cặp thế này?

Chỉ thấy Nguyên Thanh Chu không hề cảm thấy việc mang mỏ lết theo là chuyện gì sai trái, cô bình tĩnh vén tóc ra sau tai, nhặt cái mỏ lết lên nhét lại vào cặp, còn dùng sức ép chặt xuống.

“Nộp lên đây!”

Nguyên Thanh Chu siết chặt chiếc cờ lê, mím môi, vật lộn một hồi mới từ từ đặt nó xuống, lưu luyến nhìn Vương Tố Phân cất chiếc cờ lê vào ngăn kéo.

“Cô ơi, tan học trả lại cho em được không ạ? Em cần dùng.”

Dùng? Dùng để làm gì? Để ‘xử’ người hả?

“Viết kiểm điểm đi, sau này không được phép mang mấy thứ này đến trường nữa!”

Nguyên Thanh Chu cúi đầu, đặt hộp bút chì và giấy viết tay xuống, rồi kéo ghế ngồi cạnh Vương Tố Phân bắt đầu viết kiểm điểm.

Vừa nhìn thấy hộp bút cũ kỹ tróc sơn của cô, Vương Tố Phân nghẹn thở, không nhịn được ôm lấy ngực.

Trên hộp bút in dòng chữ: “Kỷ niệm hồi phục – Trung tâm Sức khỏe Tâm thần Cửu An – Tặng cho bé Nguyên Thanh Chu”.

Nguyên Thanh Chu… bé con á???

Cô bé này rốt cuộc đã trải qua những gì? Ở bệnh viện tâm thần bao nhiêu năm rồi???

Tay Vương Tố Phân bắt đầu run khi lục ngăn kéo: đâu rồi, thuốc trợ tim của mình đâu? Nhận học sinh này rồi, có phải mình nên sớm nói lời chia tay với tiền thưởng không?

Đúng lúc đó, khoé mắt Vương Tố Phân liếc thấy tay trái của Nguyên Thanh Chu động đậy, giật mình bật dậy làm đổ ghế.

May mắn thay, tay trái Nguyên Thanh Chu không phải để đánh cô, mà là lấy thêm giấy và bút khác để viết bản cam kết.

Vương Tố Phân kinh ngạc, thấy Nguyên Thanh Chu tay phải viết kiểm điểm, tay trái viết cam kết, nội dung khác nhau mà không hề ảnh hưởng lẫn nhau, bản thân cô bé cũng tỏ ra quen thuộc như thường.

“Lại… lại còn có thể như vậy sao?”

Cái hội chứng tay lạ lùng mà cả thế giới chỉ có chưa đến 50 ca này lại thần kỳ đến thế ư? Vậy sau này có nên giao bài tập gấp đôi cho cô bé không nhỉ?

Sau khi viết xong bản kiểm điểm và cam kết, Vương Tố Phân mấy lần định nói gì đó nhưng cuối cùng lại chẳng nói gì mà cho Nguyên Thanh Chu về lớp học.

Sau tiết đọc sáng, ba nam sinh bị vẻ ngoài thanh tú của Nguyên Thanh Chu thu hút, vừa đẩy vừa kéo nhau lại gần.

“Bạn học, bạn học cấp hai trường nào vậy? Sao trước đây mình chưa gặp bạn bao giờ?”

Một người mở lời, hai người còn lại cười khúc khích phía sau.

Nguyên Thanh Chu ngẩng đầu quét mắt nhìn ba người, lặng lẽ lấy hộp bút chì đặt lên bàn.

Ba nam sinh nhìn thấy dòng chữ trên đó, sắc mặt lập tức thay đổi, rồi nhớ đến ‘chiến tích’ cô  đấm một cú bay nữ sinh trước đó, liền thi nhau đẩy rồi chạy mất.

Sau đó, mọi người đều rón rén tránh xa Nguyên Thanh Chu.

Từ sáng đến chiều, Nguyên Thanh Chu ngoài việc đi vệ sinh, tập thể dục buổi sáng và ăn trưa ở căng tin học sinh ra, thì cứ ngồi lì đó, say mê làm bài tập đến mức không dứt ra được, yên tĩnh như thể cô không tồn tại.

Tiếng chuông tan học vang lên, Nguyên Thanh Chu lặng lẽ thu dọn cặp sách, chỉ chờ hết tiết thể dục cuối cùng là có thể về nhà.

Rầm rầm ——

Bên ngoài sấm chớp đùng đoàng, mưa xối xả, gió thổi mạnh đến nỗi cây cối tưởng chừng sắp gãy lìa. Trời âm u như đêm, mang lại một cảm giác kỳ quái và lạnh lẽo.

Tiết thể dục ngoài trời vì thế cũng chuyển vào nhà thi đấu trong nhà, học cùng với một lớp mười một khác.

Giáo viên thể dục lớp mười một xin nghỉ, thầy Mã Kiến Quốc một mình phụ trách hai lớp. Sau khi chạy hai vòng, học sinh được tự do hoạt động.

Các bạn học đều rủ nhau đi chơi, Nguyên Thanh Chu một mình xách cặp đến ngồi bệt ở hàng ghế khán đài bên cạnh, tiếp tục giải bộ đề Hoàng Cương của mình.

Cô muốn tham gia kỳ thi đại học vào năm tới, thi vào trường cũ của bố, Học viện Võ Đạo thuộc Học viện số một Liên bang Thương Võ.

Đó là học viện khó thi vào nhất toàn Liên bang Thương Võ, chuyên nghiên cứu sự phát triển võ học từ cổ đại đến hiện đại, không chỉ yêu cầu điểm văn đầu bảng mà còn phải thi cả nền tảng võ thuật.

Trong lúc làm bài tập, Nguyên Thanh Chu thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn nhóm nam sinh đang chơi bóng rổ bên dưới, và nhóm nữ sinh tụm lại xì xào bàn tán.

Nguyên Thanh Chu nghe thấy tên mình trong cuộc trò chuyện của họ, xen lẫn những từ ngữ như tâm thần, nguy hiểm.

Một lúc sau lại nói về sương mù dày đặc, quái vật, hội chứng hôn mê, ngày tận thế…

Ngày tận thế? Mắt Nguyên Thanh Chu sáng rực, dựng tai lên nghe ngóng.

Nếu ngày tận thế đến, có phải sẽ không cần thi đại học nữa không?

Đúng lúc này, một nữ sinh đi tới, ngồi cạnh Nguyên Thanh Chu.

Nguyên Thanh Chu ngẩng đầu nhìn một cái, nữ sinh dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, tết hai bím tóc, sống mũi lấm tấm tàn nhang, trông rất lanh lợi, lúc này đang tủm tỉm nhìn Nguyên Thanh Chu.

Cô bé này chính là bạn cùng bàn đã bị Nguyên Thanh Chu đấm bay vào sáng nay.

“Chào cậu.” Nữ sinh lên tiếng chào.

“Tớ không ổn.” Nguyên Thanh Chu cúi đầu tiếp tục làm bài, không thể nghe lén được nữa rồi.

Không khí có chút ngượng nghịu trong chốc lát, “Tớ tên là An Tiểu Thái, cậu tên gì?”

“Cậu chẳng phải biết rồi sao?”

“À ừm…”

An Tiểu Thái nhớ lại chuyện sáng nay cô bé vừa tỉnh dậy đã hét lớn ‘Nguyên Thanh Chu sao cậu lại ở đây’.

“Bạn học Nguyên Thanh Chu, tớ không có ý gì khác, tớ chỉ muốn kết bạn với cậu thôi.”

“Tớ không kết bạn.” Nguyên Thanh Chu vẽ một dấu X thật lớn vào câu phán đoán thứ năm.

“Cậu này lạ thật đấy,” An Tiểu Thái cũng không tức giận, mặt dày nói, “lạ mà thú vị.”

Nguyên Thanh Chu cau mày liếc nhìn cô bé một cái, “Cậu cũng lạ lắm, lạ mà phiền phức.”

“Tớ nói này, cậu không tò mò sao tớ lại biết cậu à?” An Tiểu Thái hơi sốt ruột, vẻ mặt phồng má như một con cá nóc.

Rầm!

Một tiếng sấm trầm đục cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người. Cửa sổ bên trái nhà thi đấu bị cành cây gãy đâm vỡ tan, gió lớn ùa vào ngay lập tức, mang theo một luồng khí lạnh thấu xương.

Tiếng la hét của các nữ sinh vang lên, tất cả mọi người đều dừng lại nhìn về phía đó.

Bàn tay trái của Nguyên Thanh Chu, vốn luôn được treo bằng băng gạc, bỗng nhiên cử động. Cô đưa cánh tay lên, một ngón tay chỉ vào ô cửa sổ vỡ nát.

Nguyên Thanh Chu đứng dậy nhìn ra ngoài, gió mạnh thổi tung mái tóc mái, đôi mắt đen láy lập tức nheo lại.

Mưa đã tạnh, giữa cơn gió dữ dội, từng sợi sương trắng mờ ảo như xúc tu của yêu quái, nhanh chóng bao vây nhà thi đấu.

Rì rì – Rì –

Đèn trong nhà thi đấu bỗng nhiên nhấp nháy.

Tách!

Toàn bộ đèn tắt ngúm, nhà thi đấu ngay lập tức chìm vào bóng tối, luồng khí lạnh lẽo nhanh chóng xâm lấn.

“Chuyện gì vậy? Mất điện à?”

“Thầy ơi, thầy Mã ơi, bị nhảy cầu dao rồi!”

“Thầy Mã ra ngoài hút thuốc rồi, phòng điện ở đằng kia, ai đi với tôi xem thử.”

“Tôi có đèn pin, tôi đi lấy, đợi một lát nhé.”

Nguyên Thanh Chu theo phản xạ đưa tay sờ cặp sách, đưa được nửa chừng mới nhớ ra, chiếc cờ lê đã bị giáo viên tịch thu rồi.

Một tia sét lóe lên, Nguyên Thanh Chu phát hiện sương mù đã bao vây toàn bộ nhà thi đấu. Qua cửa sổ, có thể nhìn rõ lớp sương trắng dày đặc bên ngoài, từ từ trôi lơ lửng như sữa.

“Xong rồi, không ra ngoài được.” An Tiểu Thái thì thầm bên cạnh.

Nguyên Thanh Chu liếc nhìn cô ấy một cái, cảm thấy phản ứng của cô ấy hơi kỳ lạ.

Trời vẫn chưa tối hẳn, dù không có đèn nhưng trong nhà thi đấu vẫn có thể nhìn thấy lờ mờ.

Những người không thể tiếp tục hoạt động thì ba năm tụm lại nói cười, còn mười mấy phút nữa mới tan học, cũng có người đã đeo cặp sách chuẩn bị chuồn sớm.

“Thầy Mã!”

Vài người định trốn học nhìn thấy giáo viên thể dục Mã Kiến Quốc ở cửa nhà thi đấu.

Chỉ thấy thầy ấy cúi đầu, lảo đảo đi từ trong màn sương mù dày đặc tới, trên người có thứ gì đó tí tách rơi xuống.

Phịch!

Mã Kiến Quốc đột nhiên ngã nhào về phía trước, chất lỏng ấm nóng bắn tung tóe lên mặt mấy người.

Lúc này, họ mới kinh hoàng nhận ra, sau gáy thầy Mã Kiến Quốc có một cái lỗ lớn, một con nhện mặt quỷ dính máu từ bên trong nhảy ra, nhanh chóng biến mất vào trong màn sương mù.

Lại một tia sét xẹt qua, Nguyên Thanh Chu lờ mờ thấy một cái bóng hư ảo như một đám khói xám, lượn lờ trong nhà thi đấu.

Bất cứ nơi nào nó đi qua, tất cả các bạn học đều lần lượt ngất xỉu xuống đất.

Hơn nữa, tốc độ của nó cực nhanh, chỉ trong vài hơi thở đã xông đến trước mặt Nguyên Thanh Chu.

“Là ác mộng! Tập trung tinh thần đừng ngủ…”

Trong lúc bóng tối ập xuống, Nguyên Thanh Chu nghe thấy tiếng An Tiểu Thái.

Giống như lúc ngủ bỗng nhiên rơi tõm vào một cái hố sâu, Nguyên Thanh Chu giật mình tỉnh dậy, nhìn thấy một thế giới đỏ rực.

Trăng máu treo lơ lửng giữa trời, mây đen vần vũ.

Trong rừng rậm u tối, màn sương đỏ máu mỏng manh bị gió thổi tan dần từng chút một.

Những cái cây khô cằn đổ bóng ma quái, dưới mỗi gốc cây đều treo một xác chết mặc áo choàng đỏ, khắp bốn phương tám hướng, tất cả đều là xác chết!

Quạ kêu thảm thiết, tĩnh lặng đến rợn người.

Các xác chết đung đưa qua lại, tiếng gió rít lên như quỷ khóc sói gào.

Đột nhiên, tất cả các xác chết đều trợn mắt, phát ra âm thanh rợn người, hai tay dùng sức vùng vẫy trong không trung chộp lấy Nguyên Thanh Chu.

Xác chết rung lắc dữ dội, dây thừng sắp đứt!

Ánh mắt Nguyên Thanh Chu không hề lay động, thờ ơ nhìn những thi thể đó. Tay trái cô tự động giơ lên, co ngón tay búng mạnh vào giữa trán mình.

Đầu óc Nguyên Thanh Chu chấn động, một lần nữa tỉnh lại.

Lần này, cô nhìn thấy trần nhà của nhà thi đấu.

Một bàn tay nhỏ bé vươn về phía cô, Nguyên Thanh Chu nhanh như chớp rút con dao găm buộc ở bắp chân ra, nhanh chóng và chính xác kề vào cổ người đó, rồi ấn mạnh một cái.

“Là tớ, An Tiểu Thái!”

Nhìn rõ người đến, đối phương lại giơ tay lên lùi lại tỏ vẻ không có ác ý, Nguyên Thanh Chu mới cảnh giác thu tay về.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play