Trong bữa ăn, hai người vẫn ngồi ở vị trí cũ. Bùi Hữu An im lặng, vẻ mặt nghiêm túc.
Gia Phù lúc đầu nghĩ hắn vẫn còn giận vì trò khôi hài vừa nãy, bởi vậy có chút ngượng ngùng, không dám làm nũng hay lấy lòng như thường ngày, chỉ ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm, thậm chí còn không dám gắp nhiều thêm một đũa thức ăn. Những người hầu đang đứng chờ bên cạnh hầu hạ mắt to trừng mắt nhỏ, không hiểu tại sao bầu không khí có phần kỳ lạ.
Nhưng rất nhanh, Gia Phù nhận ra Bùi Hữu An hiển nhiên có tâm sự khác. Hắn rất nhanh đã đặt bát đũa xuống, không nói lời nào, xoay người đi vào thư phòng.
Gia Phù buồn bã ủ rũ ăn xong bữa cơm của mình, trở về phòng, tắm rửa, sau đó lên giường. Đầu óc nàng tràn ngập những chuyện xảy ra hôm nay, lúc là nụ cười của Chương Phượng Đồng, lúc là ánh mắt Tiêu Dận Đường nhìn chằm chằm mình, lúc lại là Bùi Hữu An tức giận. Trong lòng nàng rối bời, căn bản không sao ngủ được.
Thư phòng của Bùi Hữu An nằm đối diện chéo với tòa nhà nơi Gia Phù ở. Từ cửa sổ phòng nàng nhìn xuống, vừa vặn có thể nhìn thấy.
Gia Phù lén lút nhìn xuống từ cửa sổ. Đèn trong thư phòng vẫn sáng, mãi đến tận đêm khuya.
Đêm đó, nàng không biết đã bò dậy trốn sau cửa sổ nhìn trộm bao nhiêu lần, cuối cùng thì buồn ngủ, sau lần nhìn cuối cùng, nàng ngã xuống nhắm mắt thiếp đi. Ngủ đến sáng hôm sau thức dậy, Bùi Hữu An đã đi rồi. Ngân Hoàn nói, đại nhân trước khi đi có dặn lại, bảo nàng tối nay không cần đợi hắn về dùng cơm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT