Gia Phù nói: “Kinh thành cách chúng ta rất xa, phải đi rất nhiều ngày mới đến được. Trong thành có một tòa nhà lớn, mái nhà lợp ngói lưu ly, nắng chiếu vào sẽ lấp lánh sáng ngời, Hoàng đế sống ở trong đó. Ngài cai quản bách tính và mọi việc trong thiên hạ, khác với thường dân. Ngài mừng sinh nhật, mẫu thân may áo cho ngài, là việc bổn phận. Phụ thân con…”
Nàng nghẹn lời, vẫn đang nghĩ xem phải giải thích với nhi tử thế nào, mắt Từ nhi sáng lên: “Con biết rồi, phụ thân lo mẫu thân vất vả, nên mới không vui!”
Gia Phù vì muốn làm cho xong bộ y phục mừng thọ đó đã thức mấy đêm liền, Bùi Hữu An quả thật rất xót, càng thêm không vui.
Từ nhi mới ba tuổi, bình thường ít nói, nhưng lại rất thông minh. Gia Phù nghi ngờ Bùi Hữu An lúc nhỏ có lẽ cũng giống nhi tử, rất khó lừa. Đang đau đầu nghĩ cách trả lời câu hỏi về việc phụ thân hắn không vui, bỗng nghe nhi tử tự hỏi tự trả lời, nàng thở phào nhẹ nhõm, đang định lái sang chuyện khác, bỗng nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài cửa, Bùi Hữu An đã vào.
Từ nhi vốn đang dựa vào lòng Gia Phù, thấy phụ thân đến, vội vàng bò dậy, gọi một tiếng phụ thân. Bùi Hữu An gật đầu, ngồi xuống bên cạnh, hỏi về việc luyện công buổi sáng. Từ nhi ngồi thẳng tắp, lần lượt trả lời, giọng nói non nớt, nhưng nhìn phụ thân lại vô cùng nghiêm túc.
Bùi Hữu An nói: “Vừa nãy phụ thân đi xem bia bắn rồi, Từ nhi bắn không tệ, cũng không chỉ bắn hai mươi mũi tên. Chỉ là Từ nhi mới bắt đầu học, không cần quá nhiều, mỗi lần chỉ cần tập trung bắn đủ hai mươi mũi là được, nhớ chưa?”
Từ nhi vô cùng sùng bái phụ thân mình, trong mắt tiểu nam đồng này, nam nhân này vô sở bất năng, giống như ngọn núi cao vời vợi khiến bách tính phải ngưỡng mộ. Được khen ngợi, đôi mắt lộ vẻ vui mừng, gật đầu mạnh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play