Lương An Nhất tất nhiên là người khó quên. Anh ấy là người đã ở bên cô khi cô bị cắt cụt đôi cánh, tự mãn không thể tự thưởng thức vẻ đẹp của mình, đồng hành cùng cô để đôi cánh mọc ra và cùng cô bay lượn. Anh ấy cũng là người khiến cô cảm nhận được rung động đầu tiên.
Nhưng việc không quên được Lương An Nhất cũng có những lý do khác, chuyện này không thể đổ lỗi hoàn toàn cho Địch Nguyệt: Từ lần liên lạc vào tháng 9 đó, mỗi giữa tháng và cuối tháng, Địch Nguyệt đều nhận được bưu phẩm do Lương An Nhất gửi đến, hai lần một tháng, rất đúng giờ. Đồ vật thì không đặc biệt đắt tiền, đôi khi là đồ ăn đặc trưng của Yên Thành, đôi khi là những món đồ trang trí nhỏ để trong nhà, sách, mũ...
Những bưu phẩm này đã trở thành một cây cầu nối giữa Yên Thành và Lương Thành, xoay quanh những bưu phẩm này, Địch Nguyệt cũng có cơ hội, một cách tự nhiên, để liên lạc với Lương An Nhất. Mặc dù cô không biết lý do anh gửi đồ cho cô.
Khi Địch Nguyệt hỏi Lương An Nhất, anh ấy luôn thờ ơ đáp lại: "Sợ em sang đó ăn không quen" hoặc "Trông khá được, hợp với em lắm", không giải thích nhiều.
Ban đầu Địch Nguyệt còn khách sáo nói anh đừng tốn kém gì cả. Nhưng trong lòng cô cũng hiểu rõ, thực ra cô đang mong đợi. Bởi vì như vậy, cô có thể đáp lễ gửi lại cho anh một vài món đồ ở Lương Thành, và cũng có thể gọi điện lại cho anh khi nhận được bưu phẩm.
Cuối tháng 11, Lương An Nhất đặt một bó hoa hồng đỏ tặng cô, Địch Nguyệt trước đó hoàn toàn không biết, còn rủ Chu Địch đến nhà ăn cơm. Hai cô gái đang bận rộn trong bếp thì chuông cửa reo, anh shipper bên ngoài cửa gọi: "Có bưu phẩm ạ."
Người Lương Thành thật đáng yêu, nói chuyện luôn nhẹ nhàng. Thế là Địch Nguyệt đặt dao xuống, chạy ra cửa, lúc đó cô còn tưởng là quần áo cô đặt mua online đã đến.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT