Vào lúc rạng sáng, bên ngoài lại lất phất mưa phùn. Mưa xuân rơi tí tách, sau một trận ái ân nồng nhiệt, Địch Nguyệt mệt mỏi cuộn mình trong vòng tay Lương An Nhất, ngay cả hơi thở cũng yếu ớt, nhưng vẫn không quên kéo kéo cánh tay anh, thì thầm dặn dò: "Mai anh phải kể tiếp cho em nghe đó nha."
Sống ở phương Nam nửa năm, cô cũng bị những người xung quanh ảnh hưởng, thỉnh thoảng nói giọng địa phương Lương Thành một cách mềm mại, như làm nũng. Lương An Nhất buồn cười "ừm" một tiếng, coi như đồng ý.
Người trong vòng tay anh nhắm mắt, vẫn còn thút thít, lại dựa vào chút kinh nghiệm không đáng gọi là kinh nghiệm của mình, mở lớp học nhỏ trước khi ngủ, bắt đầu thuyết giáo: Cô nói về chuyện của anh, cô biết quá ít, như vậy khó tránh khỏi hiểu lầm. Dù có oan uổng cho anh, cũng không thể hoàn toàn là lỗi của cô. Bảo Lương An Nhất sau này kể nhiều chuyện của anh cho cô nghe, tăng cường hiểu biết lẫn nhau, phải hiểu biết lẫn nhau thì mới, mới...
Giọng Địch Nguyệt hơi khàn, không biết là do thức khuya, hay do tình cảm vừa rồi. Giọng cô nhỏ xíu, nói nói rồi quên lời, nuốt khan một cái, nhíu mày tìm kiếm suy nghĩ.
Lương An Nhất không giữ được mà hôn tới, trượt xuống, thuận lợi tìm được vị trí cô thích để ngậm lấy.
"Anh không hiểu em đủ sao?"
Địch Nguyệt phản xạ có điều kiện mà run rẩy, rồi mở mắt trừng mắt không có chút uy hiếp nào. Trừng xong, cô vẫn phải tiếp tục tìm kiếm bằng chứng thuyết phục cho bài giảng nhỏ của mình: "Anh xem, chuyện của em anh đều biết hết."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT