Đêm đó Địch Nguyệt trằn trọc không ngủ được. Trước đây Địch Nguyệt từng hình dung, một ngày nào đó cô được thoát khỏi xiềng xích, không còn phải làm con robot không biết mệt mỏi, không còn phải đóng vai con rối bị giật dây, liệu cô có vui đến mức thao thức suốt đêm không?
Quả thực khó ngủ.
Nhưng dường như không phải tất cả đều vì được tự do.
Rõ ràng tương lai đã nằm trong tay cô, có quá nhiều việc chờ cô tự mình lo liệu và quyết định. Mọi thứ đang tiến theo hướng cô mong muốn... Nhưng giống như một thanh gươm Damocles treo lơ lửng trên đầu, khiến cô bất an mà nghi ngờ, có thực sự là "mọi thứ" không?
Địch Nguyệt ngồi trong đêm dài tĩnh lặng, ánh trăng dìu dịu, bình hồng trên bệ cửa sổ sắp tàn. Điều cô trăn trở lặp đi lặp lại luôn là về Lương An Nhất, "L" và Josefin.
Phải quen thuộc đến mức nào, phải sống chung bao lâu mới có thể nhiễm thói quen của đối phương? Mới có thể vô tình dùng động tác quen thuộc của anh để biểu lộ cảm xúc của mình? Hay nói cách khác, từ đầu việc gõ ngón tay lên bàn chính là thói quen của Josefin, người bị ảnh hưởng là Lương An Nhất? Lương An Nhất có từng tặng hoa hồng cho cô ấy không?
Nghĩ lại, Josefin rực rỡ như vậy, hoa hồng đỏ hẳn rất hợp với cô ấy. Như kiến cắn vào ngũ tạng, trằn trọc không yên.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play