【008】 Muốn chiếm tiện nghi
Tác giả: Bắc Phong Xuy
Giản Nhạc Dương rất nhanh một mình vác hai con lợn rừng về, phía sau có hai cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo, rồi lại phía sau nữa là những người trong thôn cùng đến giúp. Nhìn Giản Nhạc Dương nhẹ nhàng kéo hai con lợn rừng lớn về nhà, mọi người vừa hâm mộ vừa xôn xao bàn tán.
“Xem Dương ca nhi giỏi giang thế, ai mà cưới được ca nhi như vậy, kiếp trước chắc phải thắp hương cảm tạ tổ tiên.”
“Ối trời, cháu trai lớn nhà ta vừa đến tuổi làm mai rồi, ta phải nhanh chóng sang nhà họ Giản hỏi xem, Dương ca nhi này quanh năm đi săn thì kiếm được bao nhiêu bạc. Nhớ cái cảnh mới phân gia hồi trước, chậc chậc.” Nếu không phải nhà họ Nhạc tiếp tế, thì làm sao mà sống qua ngày được.
“Thôi đi, ngươi chỉ nhớ Dương ca nhi sức lực lớn, đã quên người ta Dương ca nhi còn theo Giản phu tử đi học chữ sao. Cho dù không làm tú tài nương tử, cũng không phải là gia đình nông dân bình thường có thể xứng với người ta đâu.”
Thôn dân ai cũng có cách nói của riêng mình, nhưng điều quan trọng nhất trước mắt là có thể mua được thịt rẻ để ăn. Thịt lợn rừng không bằng thịt heo nhà nuôi, chỉ mười văn tiền một cân, nửa giá thì tức là năm văn một cân. Nếu không phải Dương ca nhi chiếu cố bà con hương thân, thì làm sao có thể mua được thịt rẻ như vậy.
Ngay cả một số người từng có ý định chế giễu Giản Nhạc Dương cũng nuốt hết ý nghĩ đó vào bụng. Nếu lỡ miệng nói ra mà bị Dương ca nhi nghe thấy, hắn không bán thịt cho nhà mình thì làm sao đây?
Giản Nhạc Dương cơm cũng không ăn, hai tay cũng không rảnh, chỉ cắn mấy miếng bánh bột ngô đưa đến miệng hắn để đỡ đói. Sức lực lớn thì lượng cơm ăn cũng lớn, lúc này bụng hắn sớm đã đói đến kêu ầm ĩ rồi.
Thấy dáng vẻ hắn như vậy, những thôn dân đến mua thịt heo cũng rất tự giác mà không chọn lên nhặt xuống. Nhìn thấy Giản mẫu ở một bên giúp băm thịt heo, có người nhớ ra trước kia bà cũng theo cha mình làm những việc này, cùng với hành động vĩ đại vừa rồi cầm chổi đánh cho người nhà họ Đỗ tơi bời, liền có thiện ý trêu ghẹo.
Giản mẫu cẩn thận liếc nhìn tướng công và Dương ca nhi, thấy bọn họ không có vẻ gì lạ, mới xắn tay áo nói: “Dao mổ heo trong tay ta đây không nhận người đâu, cẩn thận đừng động vào tay ta, lần sau ta bảo cha ta không tha cho các ngươi đâu.”
Mọi người cười ha ha, nhưng trong bầu không khí hài hòa đó lại có kẻ không biết điều. Tiểu Vương thị, người mới bị Giản mẫu đánh cho một trận, lúc đầu trốn bên ngoài sân, ghé khung cửa nhìn vào. Thấy từng người trong thôn xách theo miếng thịt heo đi ngang qua trước mặt nàng, lòng nóng như lửa đốt, sợ chậm một khắc là thịt heo sẽ bán hết. Nàng đánh bạo bước vào, duỗi đầu ra nhìn một cái, ôi trời, chỉ còn hơn một nửa, bán nhanh vậy sao? Nếu không mở miệng thì lát nữa chẳng còn miếng nào.
Làm sao mà không bán nhanh cho được? Chỉ tốn năm văn tiền là có thể nấu một bát lớn thịt, nếu mà ướp muối một chút, nửa cân thịt cũng có thể ăn được mấy bữa liền, chưa kể trẻ con, mà ngay cả người lớn cũng thèm thịt mà.
Tiểu Vương thị sốt ruột, đẩy đám đông ra rồi chen vào. Nàng không dám tìm Giản Nhạc Dương, cái tên ca nhi có quái lực này, vừa rồi cũng đã nếm mùi đau khổ của đệ muội rồi nên còn lòng còn sợ hãi. Người dễ nói chuyện nhất là nhị đệ, vì vậy nàng hướng về phía nhị đệ mà kêu lên: “Nhị đệ, không phải tẩu tử nói ngươi đâu, các ngươi cả ngày ăn sung mặc sướng, lại vứt hai lão già hoàn toàn ra sau đầu. Nhị đệ ngươi mau nhanh lên, cắt cho tẩu tử ta năm cân thịt mang về hiếu kính nhị lão.”
Giản Nhạc Dương vừa cắt xong một miếng thịt, liền phanh một tiếng vung dao mổ heo bổ thẳng xuống thớt gần Tiểu Vương thị nhất, dọa Tiểu Vương thị hai tay làm tư thế đầu hàng mà la hét không ngừng, hai mắt cũng nhắm nghiền lại.
Mãi một lúc sau mới dám mở mắt nhìn lén, liền nhìn thấy Giản Nhạc Dương cười như không cười nhìn nàng. Ánh mắt này làm nàng toàn thân toát ra khí lạnh, cả nhà nhị đệ, chỉ có cái ca nhi này là khó đối phó nhất.
Tiểu Vương thị vèo một cái trốn ra sau lưng dân làng, cảm thấy khoảng cách an toàn rồi mới thò đầu ra tiếp tục không bỏ cuộc mà thuyết phục Giản phu tử. Năm cân thịt heo đối với nàng vẫn có sức hấp dẫn lớn hơn. Đừng nhìn bên phòng lớn nhà bọn họ không lo ăn uống, nhưng hai lão già moi tiền chặt chẽ muốn chết, cho nên nàng thực sự không cam lòng khi tất cả số thịt heo này lại rơi vào tay người khác.