Mộ Phù Lan đã bước lên hành trình tiến về phía Tây.
Rời Trung Nguyên, vượt Tây Quan, xuyên qua vùng Hà Tây rộng lớn, men theo con đường xưa nàng từng đi qua, lần lượt vượt qua Già Lân Thú, Yên Chi Thú, Hợp Lê Thú, Độc Đăng Sơn, sau bao tầng quan sơn chồng chất, lại đi thêm mấy trăm dặm về phía Tây, đến hôm nay, cuối cùng nàng cũng tới chân núi Thiên Sơn.
Từ nơi đây đến điểm cuối của chuyến đi chỉ còn lại hai ba ngày đường. Và thời tiết đã chuyển từ mùa thu sang mùa đông khi nàng lên đường. Cảnh vật dọc đường đi đã khác với ký ức năm xưa của nàng. Nhớ năm đó trên con đường tiến về phía Tây, khắp nơi tiêu điều hoang vắng, người qua lại thưa thớt. Còn lần này, con đường cổ từng bị chôn vùi trong gió cát và tuyết trắng dù đang là tiết trời giá rét vẫn thỉnh thoảng gặp những đoàn thương nhân lạc đà từ Tây Vực đến Hà Tây. Dọc đường còn xuất hiện vài trạm dịch nhỏ, cung cấp nơi nghỉ ngơi và bổ sung nhu yếu cho các đoàn người qua lại.
Giữa trưa, tuyết càng lúc càng dày. Khi đi ngang một trạm dịch ven đường, người dẫn đường nói rằng đây là trạm nghỉ cuối cùng trên đường tới Kim Thành. Tùy tùng ai nấy đều lộ vẻ mệt mỏi. Mộ Phù Lan liền lệnh dừng chân, nhóm lửa nướng thức ăn. Lúc nghỉ ngơi, bất chợt nghe từ trong một lều da gần đó vang lên tiếng r*n rỉ đầy đau đớn của một phụ nữ.
Chiếc lều trại đó được làm bằng da bò chắc chắn, bên ngoài đậu đến mấy chục con lạc đà, hơn chục chiếc xe ngựa và hàng trăm người hầu, tất cả đều mặc trang phục nước ngoài, hiển nhiên chủ nhân là một thương nhân lớn, xem ra cũng đã dừng lại nơi này được một thời gian. Mặc gió tuyết vần vũ, đám người ấy chẳng ai ở trong lều mà tụ tập ngoài lều, trông đầy lo lắng như đang chờ đợi điều gì.
Trời còn nửa ngày nữa mới tối. Sau khi nghỉ ngơi, Mộ Phù Lan định lên đường, nhưng thấy cảnh ấy liền do dự. Đang lúc chăm chú lắng nghe tiếng r*n rỉ ngắt quãng từ trong lều, bỗng, một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi từ trong lều lao ra, lông mày rậm, sống mũi cao, bịch một tiếng quỳ xuống đất tuyết, sắc mặt tái nhợt, mắt ngước nhìn trời, liên tục dập đầu cầu khấn.
Mộ Phù Lan đã mơ hồ đoán ra được chuyện gì đang xảy ra trong lều. Tuy trong lòng gấp gáp muốn đi tiếp, khao khát đến nơi cần đến càng sớm càng tốt, nhưng gần như theo bản năng, nàng vẫn lên tiếng, bảo người dẫn đường đến hỏi thử, nói:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play