Không khí dường như đóng băng.
Sắc mặt của Tạ Trường Canh có chút khó coi, nhưng chỉ một lát sau đã trở lại bình thường. Hắn đứng dậy, sửa sang lại quần áo. Lần này, hắn không ngồi xuống sập nữa, nhưng giọng điệu không có chút tức giận nào, thoạt nhìn dường như không để ý đến sự xúc phạm vô cớ mà nàng vừa gây ra cho mình.
– Nàng tức giận cũng là điều dễ hiểu. – Hắn nói. – Nàng đến Tạ gia nửa năm, ngày ngày phụng dưỡng mẫu thân của ta rất vất vả. Mong muốn của mẫu thân ta chỉ muốn trả ơn cố nhân, thế nhưng tự chủ trương muốn nạp thiếp thay ta đúng là rất không ổn. Luận hiền thục đạt lý…
– Tạ Trường Canh, ngài nghĩ nhiều rồi!
Mộ Phù Lan ngắt lời hắn, trèo xuống khỏi sập mỹ nhân, xỏ đôi chân không vào đôi giày thêu hoa lan tinh xảo được đặt trước sập dưới đất, dưới ánh mắt của hắn đi đến trước tấm gương, ngồi xuống tấm thảm trên sập.
Nàng cầm chiếc lược mai rùa trên tay, đối diện với gương, chải mái tóc dài mà hắn vừa mới làm rối, rồi nói:
– Tôi không hiền thục và cũng không đạt lý. Lúc trước sở dĩ tôi phụng dưỡng mẫu thân ngài chẳng qua là tuân theo lời dặn dỗ của phụ vương mà thôi, nghĩ đã gả qua đó rồi, dù không muốn thì cũng phải làm tròn bổn phận. Chỉ như thế mà thôi.
Tạ Trường Canh nhìn bóng lưng nàng một lát, đi tới, dừng lại sau lưng nàng, nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp trong gương, nói:
– Mộ thị, rốt cuộc nàng muốn như thế nào mới bằng lòng theo ta trở về?

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play