Tạ Trường Canh từ từ đặt bút xuống, ngước mắt nhìn khuôn mặt tiều tụy như hoa không có nước của nàng.
Đêm dài và lạnh, chung quanh im lặng, ánh nến rọi sâu vào phòng. Hắn chỉ ngồi đó, lạnh lùng nhìn cô gái kia, người vợ của hắn chỉ cách mình một cái bàn, môi mím chặt, không nói một lời.
Mộ Phù Lan hít một hơi thật dài rồi nói tiếp:
– Tam Miêu và Trường Sa Quốc tiếp giáp nhau, từ tổ tiên chúng tôi đã có giao lưu qua lại, hiện nay nơi đó đang xảy ra chướng lệ lan rộng, dân chúng đói khổ. Thời gian trước họ có đến xin giúp đỡ, trong phạm vi năng lực Mộ thị chúng tôi không thể không để ý tới họ được. Lần này tôi đi đến đó giúp họ, Viên a huynh đồng hành theo ngoài bảo vệ tôi và y sĩ ra thì cũng là muốn đảm bảo việc cho mượn lương thực thuận lợi.
– Còn chuyện đứa bé tên Ô Cát dẫn đường cho ngài tôi đã biết rồi. Câu chuyện “Ba Long” kia hoàn toàn là tin đồn vớ vẩn. Người Tam Miêu có thể nói được tiếng Hán không nhiều lắm, ngôn ngữ không thông, bấy giờ mới sinh ra nhiều hiểu lầm. Xin ngài yên tâm, trước khi tôi đi thì đã làm sáng tỏ chuyện này rồi. Còn với ngài, trước đây tôi cũng đã giải thích về quan hệ giữa tôi và Viên a huynh rồi cho nên cũng không muốn nhắc lại nữa. Bất luận ngài tin hay không, tôi cầu xin ngài, chuyện người lớn thì người lớn giải quyết, ngài muốn thế nào thì cứ nói ra, chúng ta có thể thảo luận, nhưng xin ngài đừng giận chó đánh mèo lên một đứa trẻ không biết gì cả, làm vậy sẽ khiến ngài mất thân phận.
Hắn nghe xong, bất ngờ lại bật cười, vẻ mặt như băng tan, khóe môi hiện lên từng gợn sóng. Hắn hơi đổ người về phía trước, nhìn nàng nói:
– Tạ Trường Canh ta xuất thân cự khấu, có gì mà phải mất hay không sợ mất?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT