Sau khi rời khỏi Liên Thành, Tạ Trường Canh không đi theo lộ trình ban đầu trở về Hà Tây ngay mà đi theo một con đường khác, đặt chân đến Ngô Châu, nơi giáp ranh với Tam Miêu. Hắn định đi đường tắt nhanh chóng trở về quê nhà ở huyện Tạ Quỳ Châu để thăm mẹ già đã lâu không gặp, sau đó mới trở về Hà Tây.
Lúc chạng vạng, ngựa đã phi nước đại cả ngày, chỉ nghỉ ngơi một lát, chân cũng dần mất sức. Tạ Trường Canh ra lệnh cho chúng đi chậm lại. Lúc này, ngựa của một thị vệ bên cạnh đột nhiên hí lên một tiếng khó chịu, vó trước giơ cao, nếu thị vệ này không phải là người cưỡi ngựa giỏi thì đã bị hất ngã từ lâu rồi. Thị vệ giật mình, dùng sức khống chế ngựa, sau đó giơ roi trong tay lên đang định quất ngựa, đột nhiên cảm thấy hơi rung chuyển, quay đầu lại, thấy cành lá cây ven đường xào xạc, xa xa có tiếng chim kêu, đột nhiên hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.
– Đại nhân, động đất rồi!
Tạ Trường Canh đã nhận ra có điều gì đó không ổn, nên đã xuống ngựa, ra lệnh cho tùy tùng cũng xuống ngựa hết, mấy người đứng ở bên đường, ổn định ngựa đang bị hoảng sợ. Chờ cho trận rung chuyển này qua đi, bốn phía lại trở nên yên bình, đoàn người tiếp tục lên đường, đi được một đoạn, họ bắt gặp ven đường có tòa miếu thổ địa có lẽ là quá xuống cấp, cộng thêm đã nhiều năm không được tu sửa, không trụ được trận động đất mà đã sụp đổ một nửa.
Đoàn người cưỡi ngựa đi qua, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu cứu yếu ớt từ phía sau. Bên dưới đống đổ nát, giống như có một người bị đè bẹp.
– Đại nhân?
Tùy tùng nhìn Tạ Trường Canh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT