Mục Khuynh Hân nhìn thẳng vào Thẩm Trúc Hàng, giọng nói không mang chút do dự: “Thẩm Trúc Hàng, nếu không có hôn ước, có lẽ chúng ta còn có thể làm bạn. Chúng ta cũng lớn lên cùng nhau. Nhưng tôi không thích cậu, không có một chút cảm giác nào cả. Cảm xúc là thứ không thể cưỡng ép. Nếu tôi có thể thích cậu thì đã thích từ lâu rồi. Vậy nên, chia tay ở đây chẳng phải là chuyện tốt cho cả hai sao?”
Thẩm Trúc Hàng nhìn cô một lúc lâu, bàn tay siết chặt lại, dường như còn muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.
Mục Khuynh Hân thấy vậy, nói tiếp: “Bây giờ cậu phối hợp với tôi, có khi sau này tôi còn biết ơn cậu. Còn nếu thật sự trở mặt, chúng ta e là chỉ có thể trở thành kẻ thù. Cậu biết rõ tính tôi thế nào mà.”
Câu nói này như một cú đòn giáng mạnh vào lòng Thẩm Trúc Hàng, đánh tan cả những mộng tưởng cuối cùng.
Cuối cùng, cậu ta gật đầu, thấp giọng: “Tôi sẽ về nói thử xem.”
Nghe vậy, Mục Khuynh Hân thở phào nhẹ nhõm.
Vừa về đến nhà, cô đã thấy cha mẹ đang tiếp khách. Nhưng điều khiến cô sững sờ là… người khách ấy lại là Doãn Họa— chính là mẹ của Đồng Duyên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT