Cô gái kia nhìn COCO một cái, rồi thản nhiên móc trong túi ra một xấp tiền, đếm lấy hai tờ lớn đưa cho Hứa Hân Đóa: “Lúc nãy tôi có ghé ngân hàng lấy tiền, chó nhà tôi cắn chó nhà mấy cậu cũng không hay ho gì, tôi bồi thường hai ngàn nhé, cậu thấy được không?”
Hứa Hân Đóa vội vàng xua tay từ chối: “Không không cần đâu, bạn tôi kể lại rồi, là do COCO nhà tôi lao vào trước.”
“Thì đúng là nên bồi thường. Đừng khách sáo với tôi. Nhìn cậu khí chất như vậy, sao cứ lằng nhằng vậy? Cho tiền thì cứ cầm đi. Đây là số điện thoại của tôi, có gì thì gọi. Tôi họ Sài.”
“Ờ… vâng, được ạ.” Hứa Hân Đóa thực sự bị khí thế của cô gái này làm cho choáng váng, chỉ có thể ngoan ngoãn nhận tiền.
Sau khi cô gái họ Sài đưa tiền xong thì dắt chó rời khỏi bệnh viện thú y. Hứa Hân Đóa lúc này mới nhớ tới việc gọi cho Đồng Duyên báo tin đã tìm thấy COCO.
Chưa đầy một lúc, Đồng Duyên đã vội vã chạy tới nơi. Vừa thấy COCO là cậu đã xông tới chỉ vào nó mà mắng xối xả: “Nhóc con, mày bắt đầu phản rồi hả? Bình thường tự mình còn biết ngoạm lấy dây xích, hôm nay vừa thấy con chó cái là lao đầu chạy luôn, mày muốn tạo phản à?”
Hứa Hân Đóa đứng bên cạnh nghe xong thì buồn cười hỏi: “Sao cậu biết là chó cái?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT