Đồng Duyên nhìn cô, thở dài, rồi bước tới ôm cô vào lòng: “Tôi giận là vì tôi thấy rõ cậu đã trải qua những gì, tôi biết cậu đau thế nào, nên tôi giận. Tôi không muốn cậu tha thứ cho họ, không muốn cậu bị ràng buộc gì với họ nữa. Nhưng cậu thì khác. Thứ cậu thiếu bấy lâu nay chính là cái gọi là tình thân ấy. Nếu… trong lòng cậu vẫn còn chút hy vọng, thì đi đi. Xem như là một lần cuối.”
Hứa Hân Đóa dựa vào lòng Đồng Duyên, ôm chặt lấy cậu.
Đồng Duyên tiếp tục dỗ dành: “Không sao đâu, cậu chỉ cần nhớ kỹ, vẫn còn tôi và bà nội. Tôi sẽ luôn ở bên cậu. Những gì họ không cho cậu được, tôi đều sẽ bù cho cậu hết.”
Được Đồng Duyên an ủi, Hứa Hân Đóa lập tức thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều.
Đi gặp một lần đi, coi như là lần cuối cùng thử níu lấy thứ gọi là tình thân, sau này cũng sẽ không còn day dứt gì nữa.
Sau khi quyết định xong, Hứa Hân Đóa đẩy Đồng Duyên ra chuẩn bị rời đi, lại bị cậu kéo tay lại: “Cậu đi đâu đấy?”
“Về nhà chứ đi đâu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT