“Vậy anh đi ra sân sau dọn dẹp đi, em đi làm bữa trưa.
“Nấu đơn giản thôi, buổi chiều hầm chân cừu cùng với xương cừu, củ cải trong ruộng có thể ăn được chưa?”
“Củ cải chỉ lớn bằng ngón tay, còn chưa ăn được. Hầm canh thịt cừu, mang về thêm một nắm cải thảo,buổi tối, chúng ta lên trên, ăn mì với canh thịt cừu.
Nghĩ đến món canh thịt cừu vừa trắng vừa nồng, Mục Kế Đông thèm đến mức buổi trưa tùy tiện ăn một ít canh khoai lang với dưa chua nhỏ, chỉ đợi ăn thịt vào buổi tối.
Mục Kế Đông cắt thịt cừu xong, cho xương và bao tử, tim cừu đã làm sạch vào nồi sắt lớn để hầm, thịt được cắt thành từng cọng chỉ cần tìm một cái sọt tre sạch sẽ và đặt nó vào, rồi gọi con gái cất nó đi.
Lâm Ngọc nhìn thấy thịt cừu trên thớt và nói: “Anh cả và chị dâu đã lên núi rồi, trong nhà chỉ có hai đứa nhỏ, cha, mẹ và Hồng Vệ Hồng Kỳ, hay là mời họ đến đây ăn đêm?”
“Được, buổi tối lại chia cha mẹ thêm một miếng thịt, em thấy thế nào?”
“Đưa đi” Lâm Ngọc nhìn anh một cái: “Anh sẽ không cảm thấy em keo kiệt không chịu đưa chứ?”
Mục Kế Đông ngay lập tức nhận ra rằng những gì anh vừa nói khi nãy là sai, anh nhếch mép cười ngốc để cố gắng cho qua: “Em nhìn em xem, nhà chúng ta không phải em làm chủ sao, chia thịt ra ngoài không phải là nên hỏi em một tiếng sao?”
Lâm Ngọc không thèm cùng anh tranh cãi: “Anh đi trông con gái đi, không cần anh vào bếp”
“Được thôi!”
Lâm Ngọc nấu ăn rất giỏi, một nồi canh dê lớn tỏa hương thơm ngào ngạt. Một nồi canh lớn như vậy chắc chắn sẽ không ăn hết trong một bữa, vì vậy cô tìm một nồi lớn đổ ra một nửa, để sang một bên rồi nhào mì chuẩn bị cho một nồi mì sợi khác.
Mục Kế Đông bế con gái về ngôi nhà cũ bảo cha mẹ đừng nấu bữa tối: “Hôm nay nhà con nấu canh xương, cha mẹ đến nhà con ăn cơm đi”
Bà già bên cạnh đang ngồi đan dép rơm ở cửa, nghe vậy liền cười ha ha, quay sang Vương Thái Hà nói: “Con trai út của bà đúng là đối xử với bà không có gì để nói, nhà uống miếng canh xương cũng nhớ đến bà”
Vương Thải Hà nhếch khóe miệng: “Người xưa nói không sai, chỉ cần con cháu một lòng hiếu thuận, bất kể là cháo hay là cơm khô, cứ ăn đi, còn quan tâm đến cơm khô hay nhão làm gì?
“Là đạo lý này!”
Đi đến con đường không có một ai, Vương Thái Hà mới hỏi: “Anh đến thành phố để mua xương khi nào vậy? Đồ phá gia chi tử, trong túi mới có vài đồng tiền đã bắt đầu giật tung ra rồi đúng không? Vợ anh trông yếu ớt mềm mại quá không chịu nổi gió, anh không giữ tiền lại để chuẩn bị cho con bé sao? Nếu bệnh thật rồi, anh đừng ngay cả tiền đưa đi bệnh viện cũng phải mượn bà già này nhé? Còn có đứa con gái nhỏ này trong lòng anh nữa, người nhà quê nuôi dạy con cẩn thận như vậy, trong nhà anh có núi vàng hay núi bạc sao?”
Mục Kế Đông bị tụng kinh đến đau đầu: “Mẹ, mẹ đừng nói nữa, gia đình con sống rất tốt, Lâm Ngọc cũng khỏe mạnh nữa, nhà con cũng không thiếu tiền.
“Anh đừng có khoác lác nữa, nếu thật sự có tiền sao anh không mua thịt? Đến đây mời bà già tôi tới nhà anh ăn cơm, là ăn cơm hay là uống một bụng nước?”
Mục Qúy ngăn cản một câu: “Đều đã ra ở riêng rồi, bà còn quan tâm nó như vậy làm gì? Vừa rồi bà nói với bà Châu con cái hiếu thuận là đủ rồi, hiện tại bà lại làm trái lại lời nói sao?”
“Hứ, ông thì biết cái gì? Bà già tôi nói như vậy không phải là vì để giữ thể diện cho nó sao?
Mục Kế Đông thở dài, nếu biết mẹ cằn nhằn như vậy thì anh đã không đến rồi, sao không gửi thịt về nhà bảo mẹ anh tự nấu cho rồi.
Vương Thái Hà sững sờ khi nhìn thấy thịt trên thớt trong bếp, Mục Kế Đông cười đắc ý: “Con bắt được và mang về một con dê rừng”
Vương Thái Hà nổi giận: “Cái đồ bất hiếu, anh mang về một con dê mà không cho bà già này ăn thịt mà lại mời bà đây uống canh?
823 chữ