Dung Văn Bác vừa thấy đã biết: "Không lên núi à, đi dạy hai thằng nhóc kia làm cung tiễn?"
Mục Kế Đông cười khà khà: "Cháu dạy ạ, có điều hình như bọn họ không giỏi, dùng thử cung tiễn của cháu nhưng bắn không chính xác"
"Hừ, cháu cho rằng cầm cung tiễn trên tay là thành thợ săn ngay được à? Nếu là vậy thì ở mấy thôn làng quanh núi sẽ không hiếm thợ săn như thế."
Mấy người kia không nản chí, tiếp tục theo học Mục Kế Đông, lần này kéo dài tới tháng chạp. Khi trên đỉnh núi Mang Sơn đã có tuyết bay, đám đàn ông trong thôn tay cầm cung, lưng đeo giỏ đi lên núi, sau khi tự mình thử qua, phần lớn người không giỏi bắn tên đều cảm thấy, cầm cung tiễn đi rừng không tiện, chẳng bằng đi đào hang thỏ còn hơn.
Mục Thanh không thể lên núi, mỗi ngày khi nhớ tới cô bé đều cầm lấy cung tiễn nhỏ của mình, lúc đầu thì bắn bia ngắm, sau đó bắn lá cây trên cây, chờ đến khi gió thổi, lá cây bay phấp phới thì mới bắn.
Cứ luyện dần dần như vậy, kỹ thuật bắn của cô bé càng ngày càng tốt. Nhưng vì nhỏ người nên không có sức, bắn không xa.
Cánh đàn ông bận rộn cả ngày, phụ nữ cũng không nhàn rỗi, bắt đầu mùa đông trên núi không còn nấm để hái, nhưng nhặt hạt dẻ khô rụng dưới đất cũng không tệ, nếu có thể đào được dược liệu tốt bán lấy tiền thì càng tốt. Hôm nay cha Mục Thanh không ra ngoài, ở nhà mài mũi tên, Mục Thanh ngồi gần chậu than trong phòng học viết chữ, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói tràn đầy vui mừng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play