Mục Thanh gật đầu: "Rất giống!"
Dung Văn Bác gật đầu, nói tiếp: "Không nói mặt khác, chỉ nói về nghệ thuật, mỗi dân tộc đều có sở trường riêng, chúng ta cần phải phát huy ưu điểm của mình, nhưng cũng nên thưởng thức ưu điểm của người khác. Bây giờ chúng ta bắt tay từ cách vẽ truyền thống, giàn nho buổi sáng cháu vẽ còn có thể tốt hơn.
Bây giờ nói phong cách vẽ, những gì ông Dung giảng, Mục Thanh đã hiểu hết, đây là kiến thức cô bé đã học từ đời trước, thậm chí còn học kỹ càng tỉ mỉ hơn ông Dung.
Nói xong lý thuyết, để lại thời gian cho cô bé luyện tập, Mục Thanh không nôn nóng, từ từ vẽ, nghĩ kỹ rồi mới hạ bút, tìm lại từng chút cảm xúc trước kia.
Lúc cô bé vẽ tranh, Dung Văn Bác rảnh rỗi không có việc gì làm, ông ấy dùng bút chì vẽ cho cô bé một bức tranh chân dung, vẽ cô bé nho nhỏ ngồi bên cửa sổ vẽ tranh, vẻ mặt nghiêm túc, khuôn mặt nhỏ mũm mĩm, núc ních thit.
Sau khi vẽ xong, Dung Văn Bác im lặng thưởng thức, rồi cảm thấy mình mang thiếu đồ đến đây, có lẽ nên mang theo một cái máy ảnh. Ngày mai vào huyện gọi điện thoại bảo Cao Minh gửi tới. Mục Thanh vẽ xong, hai người trao đổi bức tranh cho đối phương, cả hai đều lộ ra biểu cảm ngạc nhiên.
Dung Văn Bác ngạc nhiên cảm thán, cô bé này thật sự rất có năng khiếu, chỉ mới nghe ông ấy giảng nửa ngày mà đã vẽ tốt hơn buổi sáng không ít, chắc chắn nguyên nhân là ông ấy dạy tốt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play