Chương 31: Tiếng dương cầm không lời.
Chân trời rực ánh cam, hắt qua cửa sổ phòng khách, nhuộm lên những bức tường trắng một sắc vàng ấm áp, loang lổ ánh sáng len qua bóng cây thường xanh ngoài cửa.
Trần Văn Chính vẫn chưa hoàn hồn. Hắn chưa từng nghĩ Du Thanh lại yêu mình.
Trong lồng ngực, máu như sôi trào. Hai mươi mấy năm sống, hắn đã quen chịu khổ, quen cô độc, quen tuyệt vọng… nhưng lại không quen được yêu thương.
Hắn bước lại gần, ngồi xuống bên cạnh Du Thanh, giọng nặng nề:
“Anh nghe thấy rồi.”
Du Thanh gật đầu. Đôi mắt trong trẻo phản chiếu hoàng hôn, giọng ấm áp:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play