Tần Lĩnh cùng Đồng Bối Bối sóng vai đi về phía nhà hàng. Vừa đi, hắn vừa tháo chiếc khăn quàng cổ màu xám đậm trên cổ xuống, đưa cho cậu.
Đồng Bối Bối đón lấy, ban đầu còn tưởng Tần Lĩnh chỉ nhờ cậu cầm hộ. Mãi đến khi ngón tay chạm vào lớp len lông dê ấm áp, cậu mới nhận ra, người ta là sợ tay mình bị lạnh.
Một đối tượng xem mắt vừa lịch thiệp vừa chu đáo như thế, khiến tâm trạng của Đồng Bối Bối tốt lên hẳn.
Cậu mỉm cười, khẽ nói: “Cảm ơn.”
Bữa ăn tối hôm ấy là ẩm thực kiểu Pháp, trong phòng riêng, các món ăn đều tinh tế, trình tự phục vụ nghiêm ngặt, chỉ riêng món khai vị và món chính đã kéo dài đến ba tiếng đồng hồ.
Trong lúc ăn, hai người trò chuyện về quan điểm sống.
Về phương diện này, họ gần như hoàn toàn trái ngược, hoặc cũng có thể nói là bù trừ cho nhau.
Tần Lĩnh nói: “Hiện tại cuộc sống của tôi chỉ xoay quanh công việc, chẳng còn gì gọi là hưởng thụ cả. Nên tôi hy vọng sau khi kết hôn, cuộc sống sẽ nhẹ nhàng, thú vị một chút.”
Đồng Bối Bối đáp: “Em thì không quá thích đi làm, chắc cũng vì môi trường ở đơn vị hiện tại không tốt.”
Cậu hỏi: “Nhưng ‘thú vị’ mà anh nói là như thế nào?”
Tần Lĩnh nghĩ một lát, rồi đáp: “Có thể khiến người ta cười, như vậy có tính là thú vị không?” Chính hắn cũng không chắc, bởi đây chỉ là mong muốn mơ hồ. Thực tế cuộc sống hiện tại của hắn, chẳng có chút gì gọi là thú vị cả.
Đồng Bối Bối suy nghĩ rồi đưa ví dụ từ chính cuộc sống mình: “Em nuôi một cặp chuột lang. Chúng chưa triệt sản — mà cũng chẳng có bệnh viện nào làm triệt sản cho chuột lang cả — một đực một cái, cứ thế sinh sôi mãi. Mỗi lần bọn nhỏ lớn lên chút lem phải lại mang tới cửa hàng thú cưng chuyên bán chuột lang, bán một con sáu tệ. Anh thấy vậy có thú vị không?”
Tần Lĩnh nhướn mày: “Một con sáu tệ? Em bán cho người ta à?”
Đồng Bối Bối gật đầu: “Vâng. Chúng sinh nhiều quá, có khi mỗi lứa tới sáu bảy con. Em nuôi nhiều đời con rồi, thật sự không kham nổi nữa, đành gửi mấy cửa hàng thú cưng nhờ tìm chủ mới. Mà cửa hàng cũng không lấy không, tính cho em sáu tệ một con.”
Tần Lĩnh mím môi cười: “Thế em ‘kiếm’ được bao nhiêu rồi?”
Đồng Bối Bối tính nhẩm: “Chắc khoảng trăm tệ.”
Tần Lĩnh bật cười.
Một người bận rộn với những thương vụ vài vạn mỗi phút như hắn, trước nay chưa từng nghĩ tới chuyện nuôi chuột lang lại có thể "làm ăn" theo cách như vậy.
Hắn gật đầu: “Thú vị thật.”
Đồng Bối Bối thấy hắn cười, bản thân cũng vui lây.
Tần Lĩnh nói: “Vẫn nên cho chúng triệt sản thì hơn, sinh nhiều quá.”
Rồi lại hỏi: “Không tách chúng ra à?”
Đồng Bối Bối lắc đầu: “Lúc em bắt đầu nuôi, chúng đã luôn ở chung một cái lồng sắt. Cũng từng thử tách ra rồi, không muốn chúng tiếp tục sinh nữa. Nhưng vừa tách là chúng kêu inh ỏi, cắn lồng điên cuồng.”
“Em còn dùng lưới sắt chia lồng làm hai ô, tưởng thế sẽ ổn hơn, ai ngờ chúng lại dán sát vào lưới, trông như Ngưu Lang Chức Nữ bị chia cắt vậy.”
“Ngưu Lang Chức Nữ,” Tần Lĩnh lặp lại, không nhịn được cười.
Đồng Bối Bối nhún vai: “Hết cách rồi, không nỡ chia rẽ, đành để chúng sống cùng nhau.”
Nhưng mà sống cùng nhau thì cứ tiếp tục sinh… rồi sinh nữa… sinh mãi.
Tần Lĩnh mỉm cười: “Chứng tỏ tình cảm của chúng tốt thật.”
Đồng Bối Bối lại nhún vai: “Có lẽ vậy.”
Tần Lĩnh hỏi: “Chúng tên gì?”
Đồng Bối Bối: “Con đực tên Ngưu Lang, con cái tên Chức Nữ.”
Tần Lĩnh khựng lại, bật cười không kìm chế được, vai cũng run theo từng tiếng cười.
Đồng Bối Bối cảm thấy chẳng có gì buồn cười cả. Tên là do cậu đặt, nhìn thấy giống ai thì gọi vậy thôi, thế nên chúng trông giống Ngưu Lang với Chức Nữ thì cậu đặt vậy.
Tần tiên sinh cười rất vui vẻ.
Đồng Bối Bối nghiêng đầu nhìn sang, trong lòng cũng dâng lên một chút thỏa mãn, cảm thấy Tần tiên sinh lúc cười thật sự rất đẹp.
Bữa tối kết thúc trong bầu không khí vui vẻ, hai bên đều có thêm hiểu biết và thiện cảm dành cho nhau.
Tần Lĩnh đề nghị đưa Đồng Bối Bối về nhà, cậu cũng không từ chối, ngồi lên xe Maybach, đọc địa chỉ cho tài xế: “Kim Hằng Phủ.”
Nghe đến tên khu nhà, Tần Lĩnh có chút bất ngờ: “Căn hộ 380 mét vuông của tôi cũng ở Kim Hằng Phủ.”
Mà Kim Hằng Phủ là khu căn hộ cao cấp, giá trung bình đã lên tới hơn mười hai vạn tệ mỗi mét vuông. 380 mét vuông… gần bằng nửa trăm triệu.
Đồng Bối Bối ở trong lòng rên nhẹ một tiếng, ngoài rên thì không có cảm xúc gì khác.
Cậu đáp: “Em chỉ có 96 mét vuông thôi...”
Là loại diện tích nhỏ nhất ở Kim Hằng Phủ.
Cậu mua từ sớm.
Đồng Bối Bối nói tiếp: “Mẹ em để lại cho em.”
Tần Lĩnh hơi khựng lại: “Xin lỗi.”
Rồi hắn nói: “Mẹ tôi cũng mất rồi.”
Đồng Bối Bối gật đầu.
Hai người tiếp tục trò chuyện, chia sẻ về hoàn cảnh gia đình.
Tần Lĩnh kể: “Bố tôi không sống ở đây, ông vẫn ở quê làm nông. Tôi có một em trai, hiện đang sống cùng tôi.”
Đồng Bối Bối suy nghĩ một lát, thấy gia cảnh mình không dễ nói cho lắm, nhưng vẫn thành thật: “Mẹ em mất từ sớm, em sống một mình đến giờ. Bố cũng tái hôn, có gia đình riêng, hai bên hầu như không liên lạc. Hiện tại vẫn còn liên lạc với nhà ngoại, nhưng cũng chỉ vào dịp lễ Tết.”
Tần Lĩnh gật đầu: “Xem ra sau này nếu thật sự kết hôn, hai bên cũng không có mấy mối thân thích cần phải qua lại.”
Chí ít ở mặt này, họ cũng rất hợp nhau.
Về đến nhà, Đồng Bối Bối ngồi xổm xuống trước chiếc lồng sắt, đưa tay vào gãi gãi hai đứa chuột nhỏ: “Hôm nay cùng Tần thúc thúc của các ngươi ăn cơm đấy nhé.”
Nghĩ đến điều gì, cậu lấy điện thoại chụp vài tấm ảnh.
Đồng Bối Bối: 【Ảnh】【Ảnh】
Đồng Bối Bối: Chúng nó tình cảm rất tốt, hậu duệ cũng nhiều, Ngưu Lang và Chức Nữ đó.
Tần tiên sinh: 👍
Ngồi ở ghế sau chiếc Maybach, vị tổng tài tỉ phú của Lộc Sơn mỉm cười, tay cầm điện thoại, ngắm nhìn cặp chuột lang được cửa hàng thú cưng trả sáu tệ một con.