Đồng Bối Bối nhắm mắt, không ngừng tự nhủ: Không sao cả. Sẽ không sao đâu. 120 đang trên đường, Lý Mông cũng đã gọi người rồi, chắc chắn sẽ không sao.
Mồ hôi lạnh trộn lẫn nước mưa từng đợt xâm nhập vào lỗ chân lông, toàn thân cậu phát run, nhưng vẫn không nghe được tiếng còi xe cấp cứu, không thấy bóng người nào xuất hiện.
Vì sao vẫn chưa đến? Vì sao vẫn không ai đến?
Người đâu?!
Lý trí và tiềm thức đồng thời gào thét: Không thể chỉ ngồi chờ, không thể để mọi thứ phó mặc thời gian. Phải làm gì đó. Phải tìm người.
Mưa lớn như trút nước, bệnh viện gần nhất cách đây ít nhất cũng hơn mười cây số. Xe cấp cứu muốn đến nơi chắc chắn sẽ cần thời gian, nhưng Đồng Bối Bối biết, hắn không thể chờ lâu đến thế.
Không kịp nghĩ thêm, cậu lại xông ra giữa cơn mưa gió, chạy xuyên qua công trường vắng tanh, chạy đến tận ven đường lớn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play