Người đang co ro trên sân thượng giật mình, ngẩng đầu lên với vẻ mặt kinh hãi. Khi thấy người bên ngoài cửa tiến lại gần, cô nhắm nghiền mắt lại, từ cổ họng phát ra tiếng khóc sợ hãi: "Trình... Trình Đình, cậu đến tìm tôi sao..."
Thịnh Tiểu Mãn co người lại, gục mặt vào giữa cánh tay và đầu gối, khóc nức nở: "Xin lỗi, xin lỗi... Tôi thật sự không cố ý... Tôi đã hại cậu, tôi ở đây rất lâu rồi, tôi không dám nhảy xuống, xin lỗi, tôi thật vô dụng... Hay là cậu mang tôi đi đi..."
"Tiểu Mãn." Giọng nói dịu dàng vang lên bên cạnh, không hề mang chút âm khí nào, ngược lại còn ngọt ngào như mật.
Thịnh Tiểu Mãn ngẩn người, cảm thấy giọng nói này quen thuộc vô cùng. Cô ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy người đứng bên cạnh mình chính là Thẩm Huệ Huệ, Thịnh Tiểu Mãn sững sờ, sau đó khóc to hơn: "Huệ Huệ... Sao lại là cậu, cậu làm sao ở đây... Tôi tưởng là Trình Đình đến tìm tôi hu hu..."
Thẩm Huệ Huệ nhìn Thịnh Tiểu Mãn đang khóc như mưa, xác nhận cô ấy vẫn an toàn, trái tim treo ngược của cô cuối cùng cũng được đặt xuống.
Thấy Thịnh Tiểu Mãn khóc đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa, đứng không vững, Thẩm Huệ Huệ ngồi xổm xuống, ôm lấy cô nhẹ nhàng: "Về phòng không thấy cậu, mọi người nói hai ngày nay không ai gặp cậu, tôi sợ quá nên báo ngay với quản lý và giáo viên. Bây giờ cả trường đang tìm cậu."
Thịnh Tiểu Mãn nghe vậy, lập tức lộ ra vẻ hoảng hốt, rõ ràng sự chú ý của nhiều người khiến cô cảm thấy áp lực và vô cùng sợ hãi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT