Sắc mặt của Tần phụ không lộ ra hỉ nộ gì, ông đẩy cửa bước vào phòng, ánh mắt lướt qua Tần Tình, rồi dừng lại ở Tô Mộng đang ngồi trên giường.
“Tình Tình à, xem ra bình thường con cũng quan tâm đến Mộng Mộng không ít nhỉ.” Tần phụ lên tiếng, giọng điệu tưởng chừng ôn hòa như lời động viên, nhưng sâu trong đáy mắt lại hiện lên vẻ trầm ngâm và lạnh lẽo.
“Con chỉ là muốn tận sức mình thôi ạ. Nhà họ Tần đã cưu mang con, con không có gì để báo đáp, chỉ có thể làm những việc nhỏ nhặt như vậy thôi.” Tần Tình không nhận ra điều gì bất thường trong thái độ của cha Tần, vội vàng đáp lại bằng giọng điệu khiêm tốn như thường ngày.
Nghe xong câu trả lời ấy, sắc mặt cha Tần liền thay đổi, lông mày nhíu chặt, ông lạnh lùng hừ một tiếng.
“Búp bê lông mềm có thể gây kích ứng hen suyễn của Mộng Mộng. Đồ ăn chiên rán nhiều natri khiến tim chịu gánh nặng rất lớn, đặc biệt với người mắc bệnh tim. Còn thuốc, thuốc điều trị bệnh tim bẩm sinh là loại đặc trị, tuyệt đối không thể tùy tiện uống bừa. Hơn nữa, con bé từ nhỏ đến lớn vẫn luôn dùng thuốc để chuẩn bị cho phẫu thuật tim.”
Tần phụ nói, giọng nói lạnh lùng.
“Đây chính là những việc tốt mà con có thể làm để báo đáp nhà họ Tần sao?” Tần phụ nói.
“Con… ” Tần Tình nghe vậy liền hoảng loạn, không cô không làm những chuyện đó, sao có thể? Cô nghiến môi, bối rối nhìn về phía Tô Mộng.
“Chị ơi, em… em nói sai điều gì sao ạ?” Tô Mộng khẽ mở miệng, vẻ mặt ngây thơ như một đóa bạch liên, giọng điệu lúng túng đầy sợ hãi, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Không phải con, con chưa từng làm những chuyện đó. Con chỉ biết sức khỏe của em ấy không tốt, nhưng không biết cụ thể thế nào…” Tần Tình chưa bao giờ rơi vào tình huống như thế này, cắn chặt môi, lòng dâng lên cảm giác uất ức không nói thành lời.
Cô chỉ nghe phong thanh rằng Tô Mộng mắc bệnh nặng, sống không được lâu. Sau đó có người từng bàn tán về bệnh tình của Tô Mộng bị cô ép đến mức phải xin nghỉ việc rời khỏi nhà họ Tần. Từ đó trở đi, bệnh của Tô Mộng trở thành điều cấm kỵ trong nhà.
Huống chi cô còn chưa từng tặng mấy thứ đó.
Nhưng những người hầu xung quanh lúc này đã bắt đầu nhìn cô bằng ánh mắt khác hẳn, xì xào bàn tán.
“Không ngờ tiểu thư Tần Tình lại là người như vậy bình thường nhìn cô ấy ngoan hiền, dễ gần, hay giúp đỡ chúng tôi… ai mà ngờ”
“Đúng vậy đó, người ta gọi là biết người biết mặt chứ không biết lòng. Nhà họ Tần đối xử với cô ấy tốt như vậy, mà cô ấy lại làm ra chuyện như thế. Tiểu thư còn vừa rồi còn cảm ơn, nói giúp cô ấy nữa mà.”
Một người hầu khác cũng lên tiếng, chau mày, ánh mắt nhìn Tô Mộng mang theo thương xót đầy cảm tình.
“Không hiểu cô ấy còn cố thanh minh gì nữa. Rõ ràng lúc nãy chính miệng cô ấy đã thừa nhận là mình tặng mấy món đó mà.”
Chỉ trong chớp mắt, Tô Mộng liền biến thành cô gái nhỏ đáng thương bị hại, còn Tần Tình lại trở thành kẻ giả tạo độc ác đứng sau màn.
Nghe những lời thì thầm quanh mình, ánh mắt của cha Tần càng lúc càng lạnh lẽo. Mặc dù mấy năm nay ông không quan tâm nhiều đến con gái, nhưng dẫu sao vẫn là con gái ruột của mình. Nếu Tần Tình thật sự làm ra những chuyện đó, vậy sau lưng còn không biết giấu giếm những gì nữa.
Tâm tư không đơn giản như vậy, thế chẳng phải ông và con trai mình đã bị một đứa con gái nhỏ dắt mũi xoay vòng sao?
Thật đúng là để thiên hạ cười nhạo mà.
“Con…” Tần Tình nghẹn họng, lần đầu tiên trong đời cô nếm trải cảm giác bị vu oan mà không nói được lời nào, trước mắt tối sầm. Nhất là khi thấy gương mặt Tô Mộng với vẻ vô tội và giọng điệu ngây thơ, cô tức đến suýt ngất xỉu, ủy khuất đến mức nước mắt không ngừng rơi.
“Ba! Sao ba lại dọa chị Tần Tình như vậy chứ! Nhỡ đâu có hiểu lầm gì thì sao, đâu phải ai cũng biết rõ bệnh tình của chị ấy đâu, ngay cả con còn chẳng biết mà!” Tần Diệp bên cạnh lên tiếng bảo vệ Tần Tình, tuy trong lòng cậu cũng có chút khó chịu với sự việc.
Nhưng chưa kịp nghĩ gì thêm, cậu liền bị ba mình đánh một phát rõ đau vào lưng.
“Đồ ngốc! Theo tao vào thư phòng!” Tần phun quát, rồi túm lấy tai Tần Diệp kéo đi, ra tay không hề nhẹ.
【Ký chủ à, lúc này có phải người nên quan tâm đến đứa em trai một chút không? Cầu xin giùm cậu ta chẳng hạn. Theo dữ liệu em tra được, nguyên chủ vốn rất tốt với em trai mình, luôn quan tâm chăm sóc. Biết đâu người làm thế có thể cải thiện quan hệ với cậu ta, giúp nhiệm vụ nuôi Tể Tể* thuận lợi hơn?】– 666 nhảy ra nhắc nhở.
* Tể Tể: cục cưng
【Không cần.】 Tô Mộng lên tiếng.
Tần Diệp bị đánh đến choáng váng, vô thức quay đầu nhìn về phía Tô Mộng. Trước đây, mỗi lần cậu làm sai chuyện khiến cha tức giận, Tô Mộng đều sẽ mở miệng cầu xin cho cậu.
Nhưng hôm nay, cậu chờ mãi, đến khi bị kéo ra khỏi phòng rồi mà vẫn không thấy Tô Mộng liếc nhìn mình một cái, càng không mở miệng nói đỡ cho cậu câu nào.
Không hiểu sao, trong lòng Tần Diệp lại thấy hụt hẫng, cảm giác như vừa đánh mất điều gì đó.
Cậu không thể hiểu nổi vì sao.
【Tại sao chứ?】666 thắc mắc.
【Con người ta luôn xem thường và bỏ qua những thứ tốt đẹp quá dễ dàng có được, bản chất chính là hèn mọn.】Tô Mộng mở miệng nói.
Quý Vi Trần vẫn lặng lẽ nghe toàn bộ màn kịch ấy. Bỗng nhiên, hắn cảm thấy trong lòng bàn tay mình bị ai đó cào nhẹ một cái.
“Hiểu chuyện gì đang xảy ra chưa?” Tô Mộng cúi đầu, hỏi hắn.
“Chị… bị người khác bắt nạt.” Quý Vi Trần mở miệng trả lời.
Nghe thấy câu trả lời của Quý Vi Trần, Tô Mộng cong khóe môi khẽ cười, giọng nói vẫn mềm mại như trước, nghe qua không hề có chút sát khí nào.
“Không, là chị nói dối đấy. Cô ta chưa từng tặng những thứ đó cho chị.” Tô Mộng nói xong thì dừng lại.
“Cái này gọi là giả vờ yếu đuối, tỏ ra ngoan ngoãn, khiến người ta buông lỏng cảnh giác, sau đó vu oan giá họa, đâm sau lưng một dao. Em học được chưa?”
Bước đầu tiên trong việc nuôi dạy Tể Tể*, đương nhiên là dạy nó cách tự bảo vệ mình và trả đũa những kẻ từng bắt nạt nó.
Nghe vậy, hàng mi của Quý Vi Trần khẽ run lên. Cậu mím nhẹ môi, nghiêm túc ghi nhớ từng lời Tô Mộng nói.
“Giả vờ yếu đuối, tỏ ra ngoan ngoãn.”*
* Cụm này mang hàm ý giả vờ nhu mì, dễ thương để khiến người khác mất cảnh giác hoặc đạt được mục đích riêng.