Nhìn thấy Quý Vi Trần ngoan ngoãn nhận lấy thuốc kháng viêm, Tô Mộng mới thu lại ánh mắt, sau đó ánh nhìn khẽ rơi xuống đôi tay của Quý Vi Trần.
Không thể nghi ngờ gì tay của Quý Vi Trần là đôi tay đẹp nhất mà cô từng thấy, giống như một tác phẩm nghệ thuật được chăm chút kỹ lưỡng. Cấu trúc xương thịt cân đối, các ngón tay thon dài. Chỉ là do làn da quá tái nhợt, nên phần khớp ngón hiện lên chút đỏ nhàn nhạt, khiến người ta liên tưởng đến một đóa hoa hồng tàn tạ, mang theo vẻ đẹp bệnh hoạn, sa đọa.
Một nét đẹp dị biệt, khó tả.
Có một vài đốm đỏ trên cổ tay áo, một tay vẫn đang đeo găng, bên còn lại thì không rõ đã làm mất chiếc găng tay lúc nào.
“Đôi tay của cậu đẹp quá.” Tô Mộng khen ngợi, ánh mắt mang theo sự yêu thích.
Quý Vi Trần nghe vậy, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười rất nhạt, hàng mi khẽ run, sâu trong mắt tràn ngập tình yêu kiềm chế và bệnh họan. Hắn khẽ đưa tay về phía trước, tựa như một sự dung túng cực hạn.
“Vậy… có muốn sờ thử không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play