Trong chốc lát, Thẩm Địch không biết phải phản ứng thế nào, cậu ngơ ngác nhìn Quý Vi Trần, đầy vẻ bối rối.
“Xin lỗi, có phải tôi đã làm điều gì khiến cậu không vui? Nếu có, tôi sẵn sàng xin lỗi vì điều đó.” Quý Vi Trần lại cất lời, anh nhìn Thẩm Địch, giọng nói ôn hòa như mang theo bao dung và nhường nhịn, hệt như dáng vẻ mà 666 thường hay mô tả một người tốt luôn dùng đức báo oán.
Anh cụp mắt xuống, dường như cơ thể vẫn còn không khỏe, sắc môi trắng bệch.
“Cậu có bị hỏng não không đấy, Quý Vi Trần…” Thẩm Địch mím môi, cau mày, một lúc vẫn không biết nên dùng từ gì để hình dung dáng vẻ hiện tại của Quý Vi Trần.
Cậu biết những năm qua, Quý Vi Trần đã hủy hoại cơ thể mình đến mức tàn tạ, sức khỏe vốn đã không tốt, nhưng hình tượng của hắn trước mặt người khác luôn là băng giá, lãnh đạm, xa cách chưa từng bộc lộ điểm yếu hay sự mềm yếu. Đừng nói là không khỏe.
Cậu còn nhớ lần đó, Quý Vi Trần bị người khác gài bẫy, rơi vào tình thế nguy hiểm những kẻ đó định giết chết Quý Vi Trần. Khi cậu và anh trai chạy đến nơi, chỉ thấy những người nằm la liệt dưới đất, còn Quý Vi Trần vẫn đứng đó, dù người đầy thương tích, thậm chí xương chân bị gãy, thân hình chao đảo sắp ngã.
Nhưng khuôn mặt hắn ta vẫn lạnh lùng, tựa như không cảm thấy chút đau đớn nào, quần áo trên người đã nhuốm máu đỏ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT