Sáng hôm nay Trình Điệp Qua đã làm một việc làm cho lòng Nặc Đinh Sơn cảm thấy khổ sở. Người đàn ông mà ngày hôm qua đã gọi cô rất nhiều lần là “Nặc Nặc”, ngày kế tiếp sau đó lại để lại cho cô một tờ giấy. Trên tờ giấy viết vội mấy chữ: Nhớ mua thuốc.
Nặc Đinh Sơn vẫn còn nhớ tối hôm qua anh đã thì thầm gọi “Nặc Nặc” bên tai cô, trong mỗi câu “Nặc Nặc” có chứa sự vui mừng, có chứa nỗi cực hạn, có chứa sự phát tiết, có sự thương hại, cũng có sự phức tạp, mâu thuẫn.
Cuối cùng câu “Nặc Nặc ” kia lại là sự cảm kích. Khi chất lỏng nóng bỏng của anh bắn vào nơi sâu nhất trong thân thể cô anh đã gọi cô hai tiếng: Nặc Nặc, Nặc Nặc.
Nặc Đinh Sơn chán nản bỏ tờ giấy vào trong ngăn kéo. Kể từ lúc cô lập kế hoạch tiếp cận Trình Điệp Qua thì từ lúc đó cô đã không còn tư cách để nói bất cứ cái gì nữa rồi.
Những khổ sở đó cứ coi như là cái giá cô phải trả cho ý đồ bất lương của mình đi.
Sau khi thu dọn tất cả mọi thứ xong xuôi Nặc Đinh Sơn đứng ở trước gương, cô cẩn thận quan sát chính mình trong gương. Muốn từ trong gương nhìn xem mặt của mình có cái gì thay đổi so với lúc trước không. Nhưng dường như không có, trái lại gương mặt cô còn có chút hồng hào.
Khi Trình Điệp Qua gọi điện tới là lúc Nặc Đinh Sơn đang ở trong tiệm thuốc, cô vừa mới trả xong tiền thuốc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT